Hẹn Ngày Yêu Em

Chương 16: Hôm nay trông ông chủ Tôn có vẻ yêu đời




Vì hai người đêm qua không ai chịu đặt báo thức trước khi đi ngủ cho nên hôm nay Chu Sở Hiên còn thiếu năm phút nữa là chính thức trễ giờ làm.

Tôn Nhất Khiếm thì thảm hơn một chút, buổi sáng người ở công ty còn tưởng hôm nay anh nghĩ nên đã sang tiệm khác mua. Đến khi mọi người đã vào giờ làm, ông chủ Tôn mới chật vật xuất hiện dọn quán.

Đến giờ nghỉ trưa, nhân viên vừa thấy quán cafe ở công ty mở lại bắt đầu xếp hàng đông đúc mua cafe.

"Ông chủ Tôn, hai ly cafe sữa nóng"

"Ông chủ Tôn, một ly nước ép dâu"

"Ông chủ Tôn, cho tôi một ly nước chanh ít đường"

Người xếp hàng trước quầy nước rất đông, Tôn Nhất Khiếm làm liên tục không nghỉ tay. Nhưng mà kì lạ là hôm nay anh không hề thấy vất vả một chút nào.

Chu Sở Hiên ngồi vươn vai trên bàn làm việc, cảm giác như thể hai vai mình bị tảng đá lớn đè nặng đến nơi. Đầu đau nhức không thể chịu đựng được, đây là hậu quả của việc uống quá nhiều sao?





Chu Sở Hiên xoay xoa cổ, vừa hay có hai đồng nghiệp đi ngang qua tán gẫu với nhau vài câu.

"Chà, ông chủ Tôn hôm nay kì lạ thật. Tôi rõ ràng chỉ mua một ly nhỏ, anh ấy liền đưa một ly to cho tôi!"

Đồng nghiệp bên cạnh lắc lắc cốc cafe lớn trong tay, vui vẻ đáp.

"Dường như ông chủ Tôn hôm nay có chuyện vui. Khách hàng đến anh ấy đều làm ly lớn. Đôi khi còn cười mỉm nữa"

Các đồng nghiệp nữ hôm nay được tặng một ly nước lớn, trong lòng ai cũng vui như mở cờ trong bụng. Càng khỏi phải bàn đến độ nhiều chuyện của con gái, chuyện không thể ngừng chỉ vì ly nước được.

"Cậu đoán xem, cười tủm tỉm như vậy chắc chắn là biết yêu rồi!"

"Ha ha...ai có phước lắm mới được ông chủ Tôn thích đấy, anh ấy mặc dù bị câm nhưng cô nhìn xem khuôn mặt đẹp trai, tính tình hiền lành lại dịu dàng. Nếu tôi không phải đã kết hôn thì tôi cũng thích anh ấy"



Những lời nói đó tất nhiên là đã lọt vào tai của Chu Sở Hiên, cậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình cũng rất vui.

"Nói thừa, Tôn Nhất Khiếm chắc chắn là sẽ thích tôi rồi..."

Nghĩ đến Tôn Nhất Khiếm, cậu lại nhìn đồng hồ. Giờ này cũng sắp vào giờ làm rồi, hiện tại căn tin sẽ không có người Chu Sở Hiên vui vẻ đi xuống căn tin.

Vừa thấy quán nước của Tôn Nhất Khiếm, Chu Sở Hiên đã vui vẻ chạy đến gọi.

"Ông chủ Tôn ơi ~"

Tôn Nhất Khiếm vừa thấy cậu, khuôn mặt vừa cưởi mỉm liền giả vờ lạnh lùng.

"Cho em một ly cafe đá đi, hôm qua uống say quá. Bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi...."

Tôn Nhất Khiếm nhíu nhíu mày, quay lưng làm thức uống.

Chưa đến mười lăm phút sau, một ly nước chanh gừng loại lớn đặt trước Chu Sở Hiên.

Cậu ngồi thẳng lưng lại, phản kháng.



"Không muốn đâu, em muốn uống cafe... Ái..."

Chu Sở Hiên ôm cái đầu bị Tôn Nhất Khiếm gõ đến đau uất ức nhìn anh, anh lại bình thản làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Cậu chưa tỉnh hẳn rượu, mau uống nước chanh để giải rượu đi"

Chu Sở Hiên phản đối.

"Em muốn một ly cafe thật to. Hôm nay em muốn uống cafe"

Tôn Nhất Khiếm mặt không cảm xúc nhìn Chu Sở Hiên, không những thế còn lấy điện thoại ra đưa trước mặt cậu.

Trên màn hình là hai suất vé xem phim vừa đặt qua mạng. Sau đó Tôn Nhất Khiêm bình thản đặt điện thoại xuống, làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Tôi tính mời cậu đi xem phim vào tối nay để cảm ơn bữa ăn hôm qua. Nhưng xem ra cậu đang mệt, tối nay có thể không đi được. Công việc quan trọng như thế đúng là cần tỉnh táo thì hơn, để tôi đổi thành cafe cho cậu"

Tôn Nhất Khiếm đưa tay định lấy lại cốc nước chanh, nào ngờ Chu Sở Hiên đã nhanh chóng đoạt lấy cốc nước. Như con mèo nhỏ xù lông nói.
"Của em! của em. Em nghĩ lại rồi, uống cafe nhiều không tốt, buổi tối còn có thể mất ngủ. Vẫn là uống nước chanh thì hơn!"

Tôn Nhất Khiếm nhướng mày như hỏi có thật không? Chu Sở Hiên gật đầu liên lịa đáp.

"Thật mà...em không muốn uống cafe nữa đâu. Sức khỏe cũng rất tốt, buổi tối có thể đi xem phim"

Tôn Nhất Khiếm nhịn cười đến khổ cực, Chu Sở Hiên cứ sợ anh đổi ý. Lập tức đứng lên bỏ chạy trước.

"Vậy một lát nữa anh nhắn tin chỗ hẹn nhé, ăn tối xong rồi cùng nhau đi xem phim. Anh cứ nhắn địa chỉ, em sẽ đến đón anh. Anh đừng có mà đổi ý, nước chanh này em uống hết rồi!"

Thế là Chu Sở Hiên ôm ly nước chanh chạy đi, Tôn Nhất Khiếm mỉm cười lắc đầu nhìn bộ dạng vẫn ngốc nghếch của cậu ngày nào.

Bỗng nhiên, anh nhớ ra điều gì đó.

"Hình như Sở Hiên chưa thanh toán tiền nước..."