Chúng ta đã từng đáng yêu như thế. Cùng chơi trò mưa dầm thấm lâu. Cùng chơi trò mèo vờn chuột.
Chúng ta vờn nhau trong một vòng tròn tình ái. Rõ ràng là thích nhau chẳng thể kiềm chế nổi, nhưng vẫn cứ muốn từ từ vun vén.
Cả một giai đoạn, hai người như con rùa từ từ mà bò tới. Cứ sợ sai một bước thì đối phương sẽ rời bỏ. Trong lòng đều có nhau, nhưng cũng sợ sẽ rời bỏ nhau.
Quan điểm của Nguyễn Hải Miên rất rõ ràng. Cô không ngại chủ động. So với việc chủ động, Hải Miên càng sợ hơn chính là bỏ lỡ. Đã bao lần cô coi phim ngôn tình, đọc truyện ngôn tình. Hai nhân vật chính rõ ràng là thích nhau muốn chết, nhưng vì sao lại cứ làm mặt lạnh, tỏ vẻ không quan tâm đối phương?
Hải Miên nghĩ, chỉ cần một trong hai dũng cảm một chút, nói với đối phương "Tôi thích cậu" hay "Anh thích em" thì có phải câu chuyện sẽ kết thúc nhanh hơn không?
Cô cũng từng đọc vài câu chuyện. Hai người đều thích nhau, nhưng vì chẳng ai nói trước liền bỏ lỡ nhau nhiều năm trời. Có truyện thì may mắn gần chục năm lại tìm về, có truyện thì chẳng tốt đẹp được như thế. Bỏ lỡ chính là tiếc nuối vô hạn, mà Nguyễn Hải Miên lại sợ điều đó.
Sau hôm ấy, Hải Miên được xuất viện và trở về nhà. Cô tiếp tục đi học, cuộc sống xung quanh cũng thay đổi đó chính là sự rời bỏ của hai người bạn thân và có một đối tượng để chú ý.
Sau một buổi đi học trở về, Hải Miên cầm điện thoại suy nghĩ. Nên mở lời như thế nào với anh nhỉ?
Cô nhìn dấu chấm xanh lá lòng bồi hồi mà não nề. Bình thường sinh hoạt của Hải Miên quá đơn điệu, muốn bắt chuyện cũng chẳng có gì để nói cả. Con bé nhìn điện thoại mười phút, cuối cùng là tỏ vẻ tình cờ gửi tin nhắn.
*Nhãn dán say hi - Anh đang làm gì đấy?
Dường như rất nhanh sau, Phạm Thanh Tú trả lời.
- Anh đang ở quán Phúc Long học bài, sao vậy?
- Em làm xong bài tập nên chán quá, thấy anh online nên nghĩ anh rảnh rỗi. *icon mặt cười.
- Muốn chơi game không?
Mắt Nguyễn Hải Miên sáng rực, chơi game kìa. Crush rủ mình chơi game kìa!!!
Cô nhanh nhẹn cap màn hình lại gửi cho cô bạn thân kèm dòng nhắn.
- Con cá cắn câu!
Môi con bé cong lên không cách nào hạ xuống được. Cô biết chỉ cần chơi cái game đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội để nói chuyện. Một ván game rất dài, tranh thủ thả thính bằng miệng dù sao vẫn hấp dẫn hơn bằng tin nhắn.
Dù là được rủ, nhưng vẫn phải cho Nguyễn Hải Miên làm giá một chút.
- Có được không? Anh đang học mà. *icon lo lắng
- Chút xíu là xong rồi, chờ anh về nhà đã. *icon mặt cười
- Ô ki!
Nguyễn Hải Miên thoát ứng dụng nhắn tin, lập tức tải lại game. Hồi trước còn ở trong bệnh viện. Một ngày chỉ có nằm chán vô cùng, cô có tải lại để chơi. Tựa game này khá hot vào năm 2018. Lúc mới ra mắt con bé cùng với đồng bọn cày rất hăng. Sau đó cũng chán rồi xóa. Hôm nọ tải về chơi xong lại xóa. Hôm nay lại tải về.
Có lần, Hải Miên đang chơi game thì Phạm Thanh Tú đi vào thăm. Anh đứng phía sau chờ cô xong ván game đó mới đến đứng bên cạnh con bé hỏi thăm các thứ.
Thanh Tú từ quán Phúc Long về nhà cũng mười lăm phút. Về nhà cất balo rồi đi tắm. Ngước nhìn đồng hồ, cây kim giờ điểm số bảy. Thời gian vừa thích hợp để chơi game. Làm sinh viên Y có chút vất vả hơn, nhưng cũng nên dành một chút thời gian để chơi. Tuy không nhiều nhưng tựa game nào hot anh cũng sẽ thử chơi. Mà cũng chỉ chơi ở mức ổn định.
- Anh xong rồi nè! Tài khoản em tên gì để anh mời.
Nguyễn Hải Miên dường như chỉ chờ khung hình của anh hiện lên, đôi mắt liền sáng rực. Người ta nói, mối tình đầu như thế này còn có thể gọi là "Ánh trăng sáng" trong lòng. Quả thật, Phạm Thanh Tú chính là bạch nguyệt quang trong lòng cô. Vĩnh viễn luôn là như thế.
Thao tác của hai người thành thục nhanh nhẹn. Con bé len lén cắm tai nghe vào. Chỉnh đầu thu âm thanh ở ngay miệng, dường như sợ anh bỏ lỡ những gì mình nói.
Giọng anh mang đậm nét miền Trung, ấm áp mà đáng yêu đến lạ. Cô từng đọc sách, người ta viết là khi yêu thì dù người đó có hóa xấu xí đến đâu, trong mắt mình họ luôn là hoàn hảo. Hải Miên cũng vậy. Phạm Thanh Tú cái gì cô cũng thích.
"Nghe anh nói gì không?"
Nguyễn Hải Miên hai tai nóng bừng, mồ hôi từ lòng bàn tay túa ra khiến cả hai tay đều như rút từ hầm băng ra, lạnh cóng.
"Nghe ạ!"
Trong một trận game đó, cả hai chỉ cưỡi ngựa xem hoa, không hề có ý định bắn nhau với ai. Chỉ muốn là cùng nhau vừa chơi thong thả, vừa nói chuyện để tìm hiểu. Trong một cái bàn đồ mới cập nhật có một phương tiện di chuyển mới, đó là chiếc xe gắn máy bé bé.
Phạm Thanh Tú điều khiển nhân vật chạy lại chiếc xe đó. Giọng nói phát ra từ trong tai nghe.
"Lên đây anh chở Miên đi dạo nè!"
Miên nhanh nhẹn ấn nút ngồi lên xe trên màn hình. Hình ảnh hai người ngồi với nhau. Miên thì giả bộ như là anh thật sự đèo cô đi, giả bộ hát ngân nga. Anh cũng hát một bài rất hot gần đây cho cô nghe.
Chỉ cần là như thế sáng hôm sau Nguyễn Hải Miên vui vẻ vô cùng mà kể cho cô bạn thân nghe. Khuôn mặt vui vẻ, nụ cười kéo đến tai. Dường như thời gian đó, không có khi nào là con bé buồn. Cuộc sống bỗng nhiên tươi đẹp hẳn, mà cô bỗng nhiên yêu đời lắm.
Những ngày sau đó, Nguyễn Hải Miên dần nắm được lịch trình làm việc và học tập của anh. Ngày lẻ anh sẽ đi dạy kèm, đến tối sẽ qua nhà dì. Còn lại anh sẽ đều đều đến bệnh viện, đến trường, đi bơi, đi cà phê cùng bạn bè. Dường như cuộc sống của Phạm Thanh Tú luôn bận rộn và sôi nổi, trái ngược với sự đơn điệu của Nguyễn Hải Miên.
Nguyễn Hải Miên cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy tự ti. Cô đã dần cảm thấy quen thuộc với anh, và anh cũng như vậy. Cả hai thường cùng nhau kể và nói chuyện rất lâu. Đôi khi là hỏi anh làm gì, em làm gì. Đôi khi là kể hôm nay anh gặp ai, hôm nay em làm gì. Đều đặn như thế liền thân thuộc đến lạ.
Hôm ấy, Miên như thường lệ chạy về nhà nhìn đồng hồ, thầm đoán xem anh đang làm gì và gửi tin nhắn cho Phạm Thanh Tú.
- Anh đang làm gì thế?
Phạm Thanh Tú trả lời rất nhanh.
- Anh đang chuẩn bị đi dạy thêm, em mới đi học về hả?
- Dạ, anh dạy tới mấy giờ thế?
- Tầm 8 giờ anh xong ấy, em tắm rửa gì chưa?
- Chưa ạ! Giờ đi nè, tối gặp lại nha. *icon nháy mắt
- Ừ anh chạy qua nhà bé đó đã.
Hải Miên vừa tắm xong đi ra. Định ăn cơm, cô cầm điện thoại lên lướt mạng một chút. Tiếng di động ting lên một cái. Tin nhắn có tên Phạm Thanh Tú hiện lên. Khuôn mặt con bé bất ngờ vô cùng. Miên nghĩ là giờ này chắc anh phải đang dạy kèm cho bé kia rồi.
- Nay em đi học vui không?
- Ủa? Sao anh nhắn tin cho em?
Phạm Thanh Tú nhìn tin nhắn bật cười một cái. Ngón tay nhanh nhẹn trả lời lại.
- Sao lại không được nhắn cho em?
Hải Miên hoang mang cực kì.
- Thì anh bảo nay anh đi dạy thêm rồi.
- Thì sao?
- Thì bận chứ sao nữa!
- Nói chứ tại đang cho bé đó làm bài tập, vẫn đang nhìn nè.
- Rồi nhìn điện thoại luôn ạ? Lé rồi sao?
- Trời ơi, nhắn tin quan tâm nó, mà nó trù mình lé! *icon khóc
- Không có nha! Em đang lo lắng mà.
... Mấy phút sau.
- Em lo xa ghê luôn á!
- Ê nha anh vậy là đang sao lãng công việc đó! Tội bé đó ghê.
- Ơ kìa, cái con bé này!
Nguyễn Hải Miên im lặng không trả lời. Hình như là mình cũng góp công trong việc làm sao lãng đó mà. Mà hình như ai đó đang giận rồi. Đột nhiên con bé thấy bối rối dã man. Kiểu như chưa gặp trường hợp nào như thế nên không biết phải giải quyết sao hết.
Hải Miên nhớ là bữa giờ cô chọc anh cũng nhiều, nhưng chưa có lần nào anh giận cả.
Cô do dự gõ lên bàn phím.
- Anh ơi? Giận hả?
Rất lâu sau đó, Phạm Thanh Tú trả lời lại.
- Đợi anh chút, anh về nhà đã.
Nguyễn Hải Miên ngồi bên bàn học làm bài tập chờ anh trở về. Đa phần cô đều làm trước ở trên lớp, sau đó còn dư gì mới để về nhà. Lớp trưởng nhắn tin đến báo bài. Kiểm tra một lượt cũng sắp đủ.
Rất lâu sau, chấm xanh của Phạm Thanh Tú mới sáng trở lại, nhưng anh không nhắn lại cho Hải Miên tin nào.
Con bé cũng lo lắng, nhưng cứ nghĩ rằng những người trưởng thành đều có công việc và cuộc sống bận rộn hơn những đứa trẻ như Nguyễn Hải Miên. Cô sẽ không thể đủ thông hiểu với những thứ mà mình chưa từng trải qua.
Nguyễn Hải Miên cũng an phận, sẽ không làm phiền đến công việc và cuộc sống riêng của Phạm Thanh Tú. Cô sẽ không như thế, cũng sẽ không có hờn dỗi vu vơ, càng sẽ không ghen tuông vô cớ. Có phải chàng trai nào cũng sẽ thích có một cô bạn gái giống vậy không?
Đến mười giờ tối, tin nhắn của Phạm Thanh Tú nhảy đến. Lúc này Nguyễn Hải Miên đã dọn xong bàn học và nằm trên giường. Trong lòng có hơi sầu não.
- Anh xong việc rồi, em ngủ chưa?
- Em chưa? Nãy anh giận em hả?
- Buồn em thiệt luôn á, mau dỗ người ta hết buồn đi! *icon quay mặt vào tường
- Em hát cho anh nghe nha?
- Ừm, hát cho anh nghe, anh hết buồn liền.
Năm đó, có một chương trình sáng tác không nổi tiếng lắm, nhưng có một bài hát mà Nguyễn Hải Miên rất thích. Bài hát là cảm xúc của một người khi có tình yêu.
Cô thích là bởi vì nghe xong, người ta trở nên mơ mộng, vui vẻ và tin vào tình yêu, tin vào cảm xúc.
Cô ấn vào phần tin nhắn thoại trên ứng dụng. Hải Miên hát không xuất sắc, nhưng dễ nghe. Giọng nói có chút trẻ con khi hát lên bài hát trông trái ngược mà buồn cười.
Gửi đi xong, con bé liền chui vào trong chăn không dám mở điện thoại lên. Trong năm phúc đồng hồ đó, tim Nguyễn Hải Miên đập thình thịch không ngừng.
Ting...
Tiếng kêu cùng âm thanh rung lên của điện thoại vang lên. Miên chậm chạp mở điện thoại lên.
- Sao mà dễ thương quá dậy, nghe ngốc ơi là ngốc.
- Anh nói em ngốc sao?
- Đúng rồi, cứ ngơ ngơ í.
- Vậy cái đứa ngơ ngốc này thích anh, anh thấy không?
- Thấy chứ!
Sau đó có dòng thông báo hiện lên.
"Phạm Thanh Tú đã thay đổi biệt hiệu của bạn thành Nhỏ Ngốc."
Nguyễn Hải Miên cũng giật mình, sau đó cũng bắt chước thay đổi biệt hiệu của anh thành "Bác sĩ" kèm theo icon nháy mắt.
- Em muốn gặp anh quá...
- Mai là cuối tuần, em rảnh không?
- Buổi tối em có lớp học thêm. Sao thế?
- Anh muốn call video với em.
Cô ở tỉnh ngoài, còn anh đang ở trong trung tâm thành phố. Có chút xa và bận rộn chẳng thể gặp nhau được.
Đã trôi qua nửa tháng từ lúc ở trên bệnh viện. Nguyễn Hải Miên cũng không ngờ cả hai sẽ tiến đến mức độ này.
Trong lòng Nguyễn Hải Miên kinh ngạc. Cô nghĩ, có khi nào là hai người sẽ có lúc nào đó yêu nhau thật không nhỉ? Khi cô hai mươi, anh hai lăm sẽ tập trung cho sự nghiệp. Khi cô hai lăm, anh ba mươi, hai người sẽ cưới nhau. Miên và Tú sẽ có một căn nhà nhỏ chung. Khi Phạm Thanh Tú trực, cô sẽ mang thức ăn khuya đến gửi cho anh. Và cũng sẽ có lúc lễ, Tết, anh sẽ chẳng thể ở cạnh.
Nguyễn Hải Miên tự nghĩ ra muôn vàn kết cục hạnh phúc cho chính mối tình đầu của mình. Từ lúc sinh ra đến giờ đã quá xui xẻo rồi, có lẽ ông trời sẽ bù đắp cho cô bằng mối tình hạnh phúc.
Ông trời đã không cho Hải Miên một người bố thì có lẽ, ông ấy sẽ mang đến cho cô một người đàn ông khác, bù đắp cho cô.
Ý nghĩ ngây thơ khiến Nguyễn Hải Miên vô cùng mong chờ vào người ấy. Đặt trọn tất cả tình cảm của cô cho anh.
Cô nghĩ, bất kỳ thứ gì Nguyễn Hải Miên đều có thể cho anh, chấp nhận anh. Kể cả việc sẽ có một lúc Phạm Thanh Tú say nắng một người khác. Hải Miên cũng sẽ nỗ lực giành về.
Rồi anh sẽ thấy, sẽ chẳng ai yêu anh như cô, sẽ chẳng ai hiểu chuyện như cô.
Hải Miên ôm một giấc mộng lớn lao của tuổi thiếu nữ, của mối tình đầu. Tình cảm vừa mạnh mẽ và trong sáng.
Cuối cùng cũng chỉ là muốn có người thuộc về mình, che chở mình. Sẽ là người liên kết Nguyễn Hải Miên với cuộc sống ngoài kia mà thôi.