Hẹn Một Mai

Chương 12: Một nghìn ước nguyện




Trước ngày thi chuyển cấp, buổi tối đó Nguyễn Hải Miên khá thoải mái. Cô nghĩ là cứ cố là được, nếu không được thì chắc chắn sẽ có con đường khác, sẽ gian nan hơn nhưng cũng không hoàn toàn là mất hết.

Phạm Thanh Tú thì sợ cô áp lực nên cũng chỉ nhắn "Cố lên! Đừng sợ."

Lúc này rất quan trọng, mọi lời nói đều ảnh hưởng đến tâm lý dự thi của thí sinh. Vì thế trong nhà bỗng dưng im ắng đến lạ. Cô chuẩn bị ngay ngắn giấy báo dự thi cùng với bút viết đầy đủ. Để tranh áp lực hồi hộp, cô quyết định đi ngủ sớm.

Buổi sáng, con bé dậy sớm mang tâm trạng cũng không lo không lắng mang theo chiếc ba lô ra ngoài theo mẹ. Hôm nay mẹ cô được nghỉ vốn mục đích nhất định là phải cùng Hải Miên đến điểm thi.

Mẹ cô hỏi "Sao tao chẳng thấy mày lo lắng gì hết vậy?"

Nguyễn Hải Miên cũng cười cười nói rằng "Có nhiêu làm bấy nhiêu thôi."

Kì thi đó, điểm số của cô dư đến hẳn bốn điểm để vào nguyện vọng một. Chính bản thân cũng không nghĩ rằng điểm sẽ ổn áp như thế. Cả nhà Hải Miên ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đậu vào trường công lập đỡ được rất kha khá học phí.

Cô mang tâm trạng vui vẻ, khiến Phạm Thanh Tú cũng vui vẻ lây. Giống như vượt qua được một cửa ải. Hải Miên sẽ không để phí công anh đã kèm cặp mình suốt một tháng cuối này. Hai người hứa với nhau, sau khi thi xong chắc chắn sẽ đi chơi cùng nhau.

Vừa vặn, Thanh Tú cũng nói rằng anh thi kết thúc môn cũng suôn sẻ lắm. Vừa vặn cả hai đều qua được mùa thi cử tốt đẹp. Anh nói ngày mai sẽ đến đón cô đi chơi.

Tối đó, Hải Miên chỉ có lo soạn một bộ quần áo xinh đẹp để đi cùng anh. Nhưng mà chỉ là trước giờ, con bé rất ít khi đi chơi nên quần áo đẹp đẽ cũng không có. Chỉ có những bộ quần áo dễ mặc hằng ngày thôi. Chắc là anh sẽ không để ý đến quần áo đẹp đâu nhỉ, anh từng nói là cô chỉ cần đơn giản là được.



Trưa đó, Thanh Tú đến nơi cả hai thường hay hẹn nhau. Anh đến thì vừa khéo cũng thấy Hải Miên tới. Buổi trưa đó, anh đèo cô đi xem phim ở Landmark 81. Hôm đó, cả hai chọn một bộ hoạt hình tên là Thế Giới Đồ Chơi 4. Trông không phù hợp với một cặp đôi lắm, nhưng mà sau vài lần thất bại từ việc chọn phim, cả anh và cô đều quyết định chọn những bộ phim dễ xem, chỉ cần xem cùng nhau là được.

Trong lúc chờ đến giờ chiếu phim, Hải Miên cùng Thanh Tú ngồi chờ trước một sân trượt băng. Từ lúc gặp anh, chưa lúc nào trên môi con bé tắt đi nụ cười. Hải Miên thật sự rất vui, mỗi lần gặp anh giống như cô được nạp rất nhiều năng lượng. Chỉ cần là thấy anh, cô rất vui vẻ.

Mỗi lần cùng Phạm Thanh Tú đi chơi, chỉ cần cô đồng ý đi cùng. Anh sẽ là người lên kế hoạch cho các điểm đến. Đây là tỏ ý rằng, con bé vô cùng tin tưởng anh. Chỉ cần là Thanh Tú, cô đi đâu cũng được cả.

"Hôm nay em trông vui thế nhỉ?"

Nguyễn Hải Miên cười, nụ cười trong sáng.

"Ừm, em vừa qua một kì thi mà. Cũng coi như là tiến lên một bật gần với anh."

Phạm Thanh Tú cũng cười. Lúc nào cũng thế, anh luôn dành cho con bé ánh mắt ấm áp như mặt trời, luôn như nguồn sáng soi chiếu cả một thời thanh xuân của cô.

Nếu như không có anh, thanh xuân của Hải Miên sẽ tẻ nhạt biết bao.

"Em đừng vội, anh chờ mà!"

Anh vỗ nhè nhẹ lên tay cô mấy cái.

"Phải không vậy? Phải là anh sẽ chờ em không?"

Bị Nguyễn Hải Miên hỏi ngược, Phạm Thanh Tú nhướng mày, bộ dạng rất bất đắc dĩ.

"Không chờ thì phải làm gì bây giờ, lỡ trao quả tim cho em rồi, không có tim sao mà sống được đúng không?"

Con bé như là biết anh sẽ trả lời như thế, nhưng vẫn là ngại ngùng của tuổi thiếu nữ mới lớn hẩy vai anh một cái.



Đến giờ thì cùng nhau sóng vai đi đến rạp chiếu phim. Mỗi lần đi cùng anh, Hải Miên chưa bao giờ nhịn được ánh mắt, lúc nào cũng sẽ ngước lên nhìn anh từ phía dưới. Cô luôn thích nhìn anh ở góc độ này, cô luôn thích sẽ luôn cùng anh ở góc độ này. Cảm giác đó, vừa an toàn vừa che chở.

Bộ phim hoạt hình rất hay, chỉ là bộ phim không thích hợp để thể hiện tình cảm lắm. Chỉ đơn thuần là xem phim. Sau khi hết một bộ phim thì cũng là chiều tối. Phạm Thanh Tú chở cô bằng xe máy đến một quán cà phê tên Chidori. Quán mang phong cách Nhật Bản nổi tiếng với tên gọi là cà phê có giường nằm trong một cái hộp nhỏ. Bên trong sáng sủa với ánh đèn vàng nhè nhẹ, một chiếc đệm rộng rãi, một góc bàn nhỏ để thức uống, một vài cái hộc để chăn và gối. Phía trên còn có camera. Nếu như khách nào có hàng vi nhạy cảm đều sẽ bị nhân viên nhắc nhở. Vì thế mà vô cùng an toàn

Sau vài tiếng ngồi ghế thì đặt lưng xuống nệm là điều vô cùng thoải mái. Vừa nằm xuống, Hải Miên liền muốn đánh một giấc. Chính là vừa lúc đó, Thanh Tú đã gọi một tiếng.

"Em định ngủ thật đấy à?"

"Không có nha."

"Đi chơi với anh chán tới vậy hả?"

"Không có luôn nha."

"Vậy nằm qua đây!"

Phạm Thanh Tú cũng vừa nằm xuống, vừa gọi con bé liền nhào vào lòng hắn. Chính là kiểu, coi anh như cái gối thật sự.

Nguyễn Hải Miên lướt mạng xã hội, thấy một clip của chương trình tên là Vợ Chồng Son, trước giờ cô cũng rất hay coi mấy show này. Liền hào hứng nằm trong lòng Tú nói.

"Anh anh anh... Sau này á hả mình mà có đi xa được vậy nè, Mình đăng kí chương trình này đi. Cái người ta hỏi là ai thích ai trước, em bảo là em, ai chủ động trước, em cũng bảo là em, ai tán tỉnh ai trước, em cũng bảo là em, ai tỏ tình trước, em cũng bảo là em. Còn ai cầu hôn trước..."

Con bé đang luyên thuyên thì bị Thanh Tú ngắt lời

"Cái này là của anh nha, đừng có giành. Giành của tui hoài luôn á."

Hải Miên cười hì hì.

"Ừ thì là của anh, sau này em nhường anh tất."

"Đúng rồi, sau này phải để tui chủ động, em không cần làm gì cả biết chưa."

Vòng tay ôm con bé nhẹ nhàng siết một cái, má Thanh Tú cọ lên tóc cô."

Nằm một lúc chán chê, lại chuyển sang ngồi, đắp chăn.

"Em cho anh ôm một cái nha!"

"Hả? Chẳng phải anh vừa ôm rồi à?"

Thanh Tú ngồi thằng lưng hai chân xếp bằng, hai tay đưa ra phía trước.

"Không! Ôm vầy nè."

Hải Miên từ chối, có lẽ đây là lần đầu tiên cô từ chối anh.