Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 924: Ác mộng




Edit by Le Hong Lan

Phố ăn vặt nơi chúng tôi đang ở gần một trường dành riêng cho nữ sinh vì vậy hầu hết những người đến đây phần lớn đều là sinh viên nữ. Thành thật mà nói, tôi không thích những nữ sinh đại học này, ánh mắt họ dán vào Ninh Trác khiến tôi rất khó chịu

Tất nhiên, Ninh Trác của tôi không phải bị thu hút bởi vẻ bề ngoại của họ mà là vì câu chuyện của họ

Sau khi công khai nghe lén, chúng tôi biết rằng gần đây nhiều nữ sinh trong trường gặp ác mộng, mộng du và thực hiện nhiều hành vi quái đản mà không kiểm soát được

Điều kỳ lạ hơn nữa là cơn ác mộng mà họ gặp phải đều có nội dung giống nhau, và những người sau khi trải qua cơn ác mộng này đều mắc một căn bệnh kỳ lạ.

“Bọ họ đột nhiên trên người nổi đầy mụn đỏ, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ khiến chúng vỡ ra và chảy đầy mủ, trong rất kinh tởm”

Khi nói đến điều này cô gái xoa xoa cánh tay của mình một cách dữ dội và rùng mình

Cô gái ngồi đối diện với cô ta thì trong có vẻ lạc quan hơn, cô ấy trấn an mọi người: “Các cậu thôi nhắc đến chuyện này đi, nghe nói nhà trường đã xử lý hết rồi” 

Nghe vậy, Ninh Trác nhướng mày, bây giờ anh ấy đã hình thành thói quen, thích sờ đầu tôi khi trầm ngâm suy nghĩ, dùng lòng bàn tay có chút mát lạnh vuốt ve tôi. Bình thường não của tôi cũng không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể rên rỉ với sự hài lòng, như bây giờ

Các học sinh tiếp tục nói chuyện về chủ đề này, và một vài bàn khác cũng tham gia thảo luận. Khi nghe họ nói gì đó, một cô gái đột ngột cúi xuống, chìa cánh tay ra và bắt đầu nói. Cô ấy dường như đã trải qua ác mộng kinh hoàng đó, cô chậm rãi nói: “Cái mụn mà các cậu đang nhắc đến nó trông như thế này à?”

Chúng tôi lại gần thì thấy cánh tay của cô gái thật sự nổi lên một lớp mụn nước mỏng, có màu đỏ, có thể là do quần áo bị ma sát nên một phần của nó đã bị vỡ ra, có mùi tanh hôi chảy ra. từ chỗ vỡ.

Nó có mùi rất khó chịu?

Ninh Trác đã dùng tay áo để giúp tôi chặn mùi hôi 

Tất cả các cô gái hét lên một tiếng sau khi nhìn thấy tình huống này, và họ bắt đầu chạy trốn về mọi hướng, tương tự như gặp phải một con quái vật

Đây là cách con người làm, mỗi khi gặp chuyện gì đó, họ chẳng hiểu thứ tự gì cả, ít nhất hai ba cô gái vô tình bị ngã, bị giẫm lên người, nhìn những bước chân bối rối đổ lên người họ, tôi thấy họ rất đau đớn.

Ninh Trác là người duy nhất bình tĩnh hơn trong bức tranh hỗn loạn này. Anh ấy đứng dậy một cách chậm rãi và nhấc bổng tôi lên khỏi bàn. Anh không ghét mùi dầu mỡ trên cư thể tôi và đặt tôi trong vòng tay của mình, sau khi đảm bảo rằng tôi đã ở trong tư thế thoải mái nhất, anh đứng dậy không quên trả tiền rồi rời đi.

Trên đường đi tôi biết Ninh Trác sẽ làm gì, anh cảm thấy những gì xảy ra ở trường có thể liên quan đến Ninh Uyển Uyển nên hiện tại anh là đang muốn đến đó để điều tra 

Chợ đêm chỉ cách trường đại học nữ sinh vài trăm mét chỉ cần theo chân đám sinh viên đang chạy tán loạn là chúng tôi có thể dễ dàng chen chân vào.

Đây là trường đại học dành cho nữ, tức là chỗ nào cũng có nữ, bước vào bên trong khác hẳn với cảnh hỗn loạn bên ngoài, đây hẳn là giờ tự học buổi tối nên vài nơi lại có một đám sinh viên ngồi.

Đây không phải là nơi để chúng tôi đi tản bộ, ngay cả khi đã tìm hiểu sơ qua thế giới con người, nhưng khi thật sự đặt chân đến tôi mới thấy hóa ra hoàn toàn khác với những gì tôi đã tưởn tượng

Một người phụ nữ có vẻ hơi già, thấy chúng tôi bà ta bước đến và đứng trước mặt Ninh Trác: “Anh là giáo viên mới hay sao, tôi chưa từng gặp qua anh”

Bà ta thực sự đã tìm thấy một thân phận mới phù hợp cho Ninh Trác, anh ấy liền gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay tôi muốn đến tham quan trường để làm quen với môi trường mà tôi sẽ công tác”

Bà ta hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của anh, không khơi dậy bất cứ sự nghi ngờ nào. Đây thực sự là một xã hội nhìn mặt.

Người đó hóa ra là hiệu trưởng của trường, bà ta hăm hở đưa Ninh Trác đi tham quan trường, nói là tham quan trường nhưng có thể thấy bà già này tiếp cận Ninh Trác là có mục đích rõ ràng. 

Nếu tinh linh thỏ tôi vẫn còn ma thuật, tôi sẽ cho bà già này biết được sức mạnh của nó. Vì người phụ nữ này, tôi vặn vẹo trong vòng tay của Ninh Trác không yên, anh ấy cũng biết được cảm xúc của tôi, nên đã khéo léo từ chối sự nhiệt tình của vị Hiệu trưởng.

Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ trơ trẽn như vậy, thậm chí sau khi Ninh Trác từ chối rõ ràng, bà ta vẫn đi theo chúng tôi hàng trăm mét, nhưng bà ta vẫn đóng vai trò nhỏ trong khoảng cách này.

Chúng tôi biết thứ không sạch sẽ đó đang ở ngay trong Tòa nhà thứ 3 cách đây không xa, có một nữ sinh đã hồi phục sau cơn ác mộng, nhưng vẫn bị cô lập.

Ninh Trác đã niềm một câu thần chú nhỏ, vì vậy Hiệu trưởng trong vô thức đã đưa chúng tôi đến gặp nữ sinh đó.

Vì gặp ác mộng nên không ai muốn sống cùng cô ấy trong cùng ký túc xá, vì vậy cô ấy phải một mình sống ở đây.

Ninh Trác yêu cầu Hiệu trưởng giới thiệu cô ấy với chúng tôi.

Nữ sinh này rõ ràng là trông không được bình thường, toàn thân dính đầy hắc khí và đang trong tình trạng rất xấu.

Ninh Trác nhíu mày hết lần này đến lần khác, anh ta đưa tôi ra khỏi vòng tay, sau đó lấy ra một viên thuốc tỏa mùi thơm từ cánh tay của anh và nhét vào miệng cô gái. Sau khi nuốt viên thuốc, ít nhất cô gái cũng trở nên bình tỉnh và nói chuyện rõ ràng 

“Cô còn nhớ nội dung của cơn ác mộng đó không?” Giọng Ninh Trác cũng có một loại khả năng thôi miên, cô gái như được dẫn dắt để trả lời, sau khi nghe thấy từ ác mộng, cảm xúc ổn định của cô trải qua biến động lớn và rồi cô bối rối

Cô ấy nhìn Ninh Trác và nói, "Tôi đã gặp một cơn ác mộng. Đúng vậy, giấc mơ đó thật khủng khiếp và rất khủng khiếp. Tôi chưa bao giờ có một giấc mơ kinh khủng như vậy".

“Nó như thế nào”, Ninh Trác không chần chừ, lúc này vẫn đang dần dần thôi miên cô ta để tìm hiểu thêm thông tin.

"Tôi đã mơ về điều gì? Đúng, tôi rõ ràng là gặp ác mộng, nhưng tôi đã mơ thấy cái gì? Nó là gì? là gì? Tại sao tôi không thể nhớ được? Đó là một giấc mơ khủng khiếp A…a…aaaaa...... ”Cảm xúc của cô gái sụp đổ trong phút chốc.

Ninh Trác thở dài, anh đưa tay chạm vào trán cô gái, một ký ức đen kịt hiện ra khỏi tâm trí cô gái. Và cô trở lại vô tư như trước.