Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 9: Thân phận của tiêt xán là tiết phong




Trông vẻ mặt Tiết Phong đầy lo lắng, vừa nhìn thấy tôi đã kéo tôi ra ngoài mà không nói lời nào, những người xung quanh thấy cảnh này đều kinh ngạc thốt lên.

Tiết Phong kéo tôi đi tới một hành lang không người mới buông tôi ra.

“Anh làm gì vậy, anh Tiết Phong?” Tôi cau mày nói.

Vẻ mặt của Tiết Phong trông không được tốt lắm.

“Em đã đắc tội vị đại nhân đó phải không?” Tiết Phong hạ giọng.

Tôi ngẩn ra một lúc mới hiểu anh ta đang nói tới Tiết Xán.

Tôi nhìn anh ta cảnh giác.

Tại sao cái tên này biết cả việc tôi đã trở mặt với Tiết Xán chứ? “Đúng vật, tôi không muốn tiếp tục bị vướng vào anh ta.” Tôi bình tính nói.

Vẻ mặt của Tiết Phong như sắp khóc: “Bà cô ơi, em với anh ta đã làm đám cưới ma rồi, còn vướng víu cái gì nữa?” “Đó là do anh ta ép buộc tôi! Vả lại đám cưới ma cái gì chứ, cũng không phải đăng ký kết hôn thật.” Tôi không cho là đúng.

“Không phải đăng ký kết hôn?” Tiết Phong dở khóc dở cười: “An Tố, đám cưới ma là có đăng ký giấy tờ ở âm phủ, cả đời này em không thể tái hôn với người khác đâu!” Mặt tôi tái đi.

Tôi cứ tưởng rằng đám cưới ma chỉ là chơi trò gia đình của trẻ con, không ngờ nó lại chính thức như thế? Tiết Phong tiếp tục khuyên nhủ:  “Vậy nên em đừng cãi nhau với anh ta, điều đó không có lợi gì cho em 31 ca.

Tôi nhìn anh ta một cách khó chịu và đáp: “Thứ cho tôi nói thẳng, anh Tiết Phong, tại sao anh lại sợ tôi trở mặt với Tiết Xán đến như vậy?” Tiết Phong đờ ra.

Tôi khẽ nheo mắt: “Rốt cuộc quan hệ giữa anh và Tiết Xán là thế nào?” Tiết Phong ho một tiếng, và lần này cuối cùng anh ta cũng không trốn tránh câu hỏi của tôi nữa: “Tiết Xán là tổ tiên của nhà họ Tiết bọn anh.” Tôi há hốc mồm miệng.

Quả nhiên, việc Tiết Xán họ Tiết không phải là trùng hợp.

“Nhưng điều đó có liên quan gì tới tôi?” Tôi hỏi tiếp: “Anh đừng nói với tôi là anh còn quan tâm đến việc cưới xin của tổ tiên mình đấy.” Tiết Phong càng ngượng hơn.

“An Tố, tôi không thể nói thêm về chuyện của nhà họ Tiết, nhưng em hãy nghe tôi nói, đừng nghĩ đến việc thoát khỏi Đại nhân Tiết Xán, cũng đừng đi tìm đạo sĩ đuổi quỷ gì đó vì tu vi của Đại nhân Tiết Xán vượt xa tưởng tượng của em. Em chọc giận anh ta thì sẽ chỉ chuốc khổ cho mình mà thôi.

Tiết Phong không hề nói ngoa, nhớ lại dáng vẻ sợ hãi của Nhậm Oánh khi thấy Tiết Xán, tôi biết anh ta không gạt tôi.

Tâm trạng của tôi càng tệ hơn.

Thế nên, tôi thực sự không thể thoát khỏi hồn ma đó? Tiết Phong vỗ vỗ vai tôi rồi rời đi, để lại một mình tôi ngơ ngác đứng trêи hành lang.

Mắt tôi vô tình nhìn vào chiếc vòng ngọc trêи cổ tay, tôi thực sự không thể diễn tả nổi sự căm ghét trong lòng.

Tín vật đính hôn gì chứ, tôi không muốn chút nào! Tôi cố sức tháo chiếc vòng ngọc ra, nhưng nó như mọc lên từ tay tôi, dù thế nào cũng không tháo ra được.

Cuối cùng, tôi đã phải bỏ cuộc.

Tôi trở vê ký túc xá trong sự thất vọng, Hồng Hà và Phương Tình đang đợi tôi.

“Tố Tố, anh Tiết Phong tìm cậu làm gì vậy?” Hai người họ chớp mắt, mặt đầy tò mò.

“À, anh ấy nhặt được sách của tớ nên đến trả lại.” Tôi nói dõi.

Hai cô nàng thất vọng ra mặt.

Tôi ngồi xuống giường, chân chừ một lúc mới nói: “Phương Tình, cậu có biết nhà họ Tiết không?” Phương Tình sáng mắt lên: “Sao đấy, Tố Tố, cậu thực sự ưng ý anh Tiết Phong rồi hả? Nhưng tớ khuyên cậu này, mặc dù anh ấy vừa nhiều tiền vừa đẹp trai nhưng quá đa tình, cậu vừa phải thôi.” “Tớ chỉ hỏi thế thôi.” “Ài, nhà họ Tiết là nhà giàu nhất thành phố S đó, ai ai cũng biết.

Nhưng cậu hỏi vậy, tớ mới nhớ là dạo gần đây nhà họ Tiết thực sự không được bình yên cho lắm” “Không được bình yên á?” Tôi lập tức lên tinh thân.

“Ừm, tại một số công trường của nhà họ Tiết đã có nhiều vụ chết người, lên báo hết cả rồi.” Tôi lấy điện thoại và gõ từ khóa “nhà họ Tiết, công trường”, thật sự nhìn thấy rất nhiều tin tức vê công nhân tự tử. truyện ngôn tình

Những tin tức này đều đăng trong năm nay. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, nhà họ Tiết đã có những mấy chục người công nhân chất.

Nhìn thế nào cũng không thấy giống trùng hợp.

Lễ nào những chuyện này có liên quan đến việc Tiết Xán làm đám cưới ma với tôi ư? Tôi đang trầm tư thì điện thoại của Hồng Hà đột nhiên reo lên, cô ấy nghe máy.

“Ừ, anh lên đây đi, bác quản lý có đồng ý không? Đúng, tụi em đều có mặt.

Hồng Hà cúp điện thoại, tôi hỏi: “Ai vậy?” “Dư Đào đó, anh bạn trai của Nhậm Oánh, hôm nay đột nhiên nói là muốn tới ký túc xá của chúng ta.” Nhớ tới anh chàng rạng ngời mà tôi gặp lần trước, tôi không thể không tự hỏi anh ta đến để làm gì.

Một lát sau, Dư Đào đã đi lên.

Anh ta vừa bước vào cửa, tôi đã thấy mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, bèn hỏi: “Dư Đào, anh có ổn không?” Dư Đào cười gượng: “Những chuyện xảy ra với tôi trong hai ngày nay quá kỳ lạ, tôi sợ nói ra các cô cũng không tin.’ Tôi, Phương Tình và Hồng Hà cười gượng vài tiếng.

Chuyện của anh có kỳ lạ bằng chuyện chúng tôi gặp ma không? Nhưng chẳng bao lâu, chúng tôi cũng không cười nổi.

“Mấy buổi tối nay, tôi… nhìn thấy Tiểu Oánh…” Dư Đào run rẩy nói.

Sắc mặt của ba người chúng tôi lập tức thay đổi.

“Cậu ấy cũng tới tìm anh rồi hả?” Phương Tình ngay thẳng dứt khoát, cứ thế thốt ra luôn.

Lần này đến lượt Dư Đào trợn mắt ngoác mồm.

“Cô ấy cũng tới tìm các cô rôi hả?” Chúng tôi gật đầu và kể lại mọi chuyện của Nhậm Oánh cho Dư Đào nghe, kể cả việc cô ấy đã đi đầu thai.

Khi nghe Nhậm Oánh đã đi đầu thai, Dư Đào thở phào nhẹ nhõm và cảm kϊƈɦ: “Cảm ơn các cô, nếu không nhờ các cô thì hiện giờ linh hồn của Tiểu Oánh vẫn chưa được rời đi, để báo đáp, tôi mời các cô đi ăn vậy.” Chúng tôi vội vàng nói không cần, nhưng Dư Đào rất kiên quyết, chúng tôi không thể từ chối nên đành phải chọn một quán lẩu ở gần.

Lúc ăn, ba cô gái bọn tôi ăn như hổ đói, còn Dư Đào thì lại ăn rất ít.

Sau khi ăn xong, tôi lấy điện thoại tiếp tục đọc tin tức vê nhà họ Tiết, không ngờ Dư Đào đột nhiên đụng vào tôi.

“nI Anh ta đụng rất mạnh, tôi cầm không chắc nên điện thoại bay thẳng vào nồi lẩu cay.

“Ôi mẹ ơi!” Bọn Phương Tình vội dùng thìa vớt điện thoại của tôi ra, nhưng rõ ràng là nó đã bị hỏng.

Dư Đào cực kỳ xấu hổ, anh ta đỏ mặt nói: “Xin lỗi An Tố, hay thế này, tôi dùng cái của tôi bồi thường cho ^ cơ.

Anh ta nói xong rồi lấy chiếc iPhone đời mới của mình ra.

“Không cần.” Tôi nào có thể không biết ngại mà nhận chứ: “Điện thoại của tôi không tốt như vậy.” “Không sao, do tôi làm hư điện thoại của cô mà.” Dư Đào rất kiên quyết.

Tôi không tranh nổi với anh ta, chỉ có thể âm thầm tính giá chênh lệch và định chuyển tiền cho anh ta.

Sau khi nhận lấy điện thoại của Dư Đào và đổi sim, tôi đột nhiên cảm thấy điện thoại rất nóng.

“Hít hà…” Tôi không khỏi giật nảy mình.

Cái điện thoại này bị gì vậy? Chẳng lẽ là rò điện? Hôm nay là thứ sáu, sau khi ăn lẩu, Phương Tình và Hồng Hà chuẩn bị đến ga tàu điện ngầm cạnh đây để đi vê nhà, còn tôi thì định đi bộ về trường.

“An Tố, muộn rồi, tôi đưa cô vê nhé.” Dư Đào trả hóa đơn và nói với tôi.

“Không cần… Tôi từ chối.

“Hung thủ giết hại Tiểu Oánh vẫn chưa tìm ra, có lẽ người đó đang ở trong trường, cô con gái đi một mình nguy hiểm lắm.” Dư Đào vẫn cố chấp.

“Đúng đó, Tố Tố, để anh ấy đưa cậu về đi.” Hồng Hà và Phương Tình đồng ý.

Tôi không nói lại họ nên đành phải theo Dư Đào, một người ởi trước người đi sau bước về phía cửa sau của trường.

Luôn có rất nhiêu người đi trêи con đường nhỏ ở cửa sau của trường, nhưng không biết tại sao hôm nay lại không có ai cả, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Nhiệt độ hôm nay rất cao, tôi mặc áo ngắn tay cũng bị đổ mồ hôi, khi thấy Dư Đào còn mặc áo khoác, tôi không khỏi thấy lạ: “Anh không nóng hả?” Dư Đào hơi sửng sốt.

“Đúng là rất nóng.” Nói xong, anh ta cởi áo khoác ra và để lộ chiếc áo ngắn tay ở bên trong.

Nhờ ánh đèn đường, tôi nhìn thấy một vết bớt màu đỏ trêи cánh tay anh ta, nó có hình dạng như một con bướm.