Điện thoại vừa mới rõ ràng là có tín hiệu, tôi, liều mạng tìm nút mở máy.
Thế nhưng màn hình vẫn tối đen.
Trong bóng tối bao trùm tôi bốn phía đưa tay không thấy được năm ngón.
Trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Tôi cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, bắt đầu ở lòng bàn tay ngưng tụ linh lực, để tạo ra lửa.
Nhưng không biết tại sao mà dù đã cố gắng tập trung linh lực nhưng không có điều gì xảy ra cả.
Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy.
Tôi có thể cảm thấy ta hiện tại trong đan điền linh lực tràn đầy,vậy vì cái gì mà tôi lại không đốt được lửa? Tôi càng cố gắng muốn ngưng tụ Hỏa Diễm, thì đột nhiên vang lên một thanh âm hắc ám.
"Đừng phí sức nữa, nơi này là nơi chỉ có bóng tối, bất kỳ cái gì là ánh sáng đều không thể tồn tại." Tôi nghe thấy tiếng nói kia chợt chỉ cảm thấy mình cả người như ngã vào trong hầm băng, lạnh đến phát run.
Là Giọng của Ninh Trác Trong bóng tối bao trùm, tôi giống như một người mù, nhìn không thấy cái gì cả.
Khi không nhìn thấy gì thì lại làm cho các giác quan của tôi trở nên vô cùng nhạy cảm.
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, không ngừng tới gần Hắn đi không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đi ấy đều khiến tôi toàn thân run rẩy không thôi.
Cuối cùng, tôi cảm thấy tiếng bước chân kia, dừng ở đằng sau tôi.
Tôi muốn chạy, nhưng thân thể, giống như bị khống chế, căn bản không thể động đậy.
Một giây sau, tôi cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo, quét qua.
Tôi cảm thấy mình toàn thân đều cứng đờ, toàn thân nổi da gà.
"Đã lâu không gặp, An Tố.
Tôi nghe thấy giọng Ninh Trác vang lên, gần trong gang tấc, khí tức thậm chí đều thổi mạnh đến tai của tôi.
Tôi cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, trấn định trả lời: "Tôi không nhìn thấy anh." Tôi nghe thấy Ninh Trác khẽ cười một tiếng.
"Đúng, em nhìn không thấy tôi, nhưng tôi thấy được em." Hắn thấp giọng nói, cùng lúc đó, tôi cảm thấy trên gương mặt của mình, truyền đến hơi lạnh.
Tôi cảm thấy toàn thân tóc gáy đều dựng lên.
Ninh Trác đang chạm vào mặt tôi! Sự hoảng loạn và ghê sợ tột độ khiến tối như muốn nổ tung.
Đan điền của tôi đột nhiên nóng lên, tôi bỗng thấy cơ thể mình lấy lại được quyền kiểm soát.
Gần như không cần suy nghĩ, tôi lấy hết sức mình đánh thẳng vào ngực Ninh Trác.
Chính tôi cũng không ngờ linh lực của tôi lại mạnh như vậy.
Dưới lực khá lớn này, tôi cũng bị phản lực làm cho loạng choạng lùi mấy bước về phía sau.
Trong bóng tối tôi thấy Ninh Trác kêu lê một tiếng.
Tối nhanh chóng đứng vững lại, khom lưng, cảnh giác cảm nhận xung quanh.
“ Đan điền của em thật sự đã được mở khóa?”
Tôi nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc cảu Ninh Trác vang lên trong bóng tôi, giọng nói ấy rõ ràng là rất yếu, có thể anh ta đã bị thương nặng.
Tôi đã rất ngạc nhiên.
“ Ý của anh là gì? Sao anh biết tôi bị phong ấn?”
Kể từ khi phong ấn của tôi được giải, tôi đã suy nghĩ xem ai là người đã phong ấn tôi, mục đích của họ là gì?”
Bây giờ nghe giọng nói của Ninh Trác thì dường như anh ta biết điều gì đó.
“ Em không biết điều đó sao?”
Giọng Ninh Trác có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại thấy hắn cười nhẹ: “ Em không biết cũng tốt”
“ Anh đang nói cái gì?”
Tôi lo lắng hỏi thẳng.
“ Tố Tố, tôi không thể nói cho em biết”
đột nhiên, tôi cảm thấy giọng nói của Ninh Trác trở nên to và rõ ràng hơn, hình như anh ta đang tiến gần đến tôi.
Sau đó tôi cảm thấy da đầu tê lạnh, hình như anh ta đang vươn tay chạm vào tóc tôi.
“ Tin tôi đi, em không biết tất cả những điều này đều là tốt cho em.”
Tôi không quen với việc Ninh Trác đối xử với tôi tốt như thế này, tôi có cảm giác nó làm cho tôi thấy anh ta rất thân thiết với mình.
Tôi cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Đột nhiên chạm vào ngực anh ta, tôi thấy tay mình dính một chất lỏng lạnh lẽo.
Tôi giật mình, hình như Ninh Trác đã bị tôi làm cho trọng thương.
Tối chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm chặt lấy cổ tay tôi, khiến tôi không thể cử động.
“ An Tố, sau này dù xảy ra chuyện ra em cũng đừng trách tôi”
Ninh Trác đột nhiên thở dài, tron giọng nói có chút buồn bã, bất lực.
“ Ý anh là gì vậy?”
Tôi cảm nhận thấy mùi nguy hiểm trong lời nói này.
“ Anh định làm gì tôi?”
Ninh Trác không trả lời tôi, toi lại thấy đỉnh đầu tê lạnh.
, nhưng lại nhẹ nhàng hơn.
Tôi dường như nổ tung.
Ninh Trác, hắn đang hôn tóc tôi.
“ Anh làm gì vây?”
Tôi hét lên vùng vẫy dự dội, nhưng vô ích.
“ Tiểu Tố, em ghét tôi lắm sao?”
Tôi cảm thấy hình như hắn ta đang cười chua xót, giọng điệu buồn bã, có chút bất lực, không muốn.
“ Em sợ tôi chạm vào em sao?”
“ Đúng thế”
Tôi nói thẳng.
“ Anh đừng đụng vào tôi”
“ Thật đáng tiếc, tôi không thể làm theo ý em được”
Giọng anh ấy chợt lạnh đi.
“ Mặc dù tôi muốn chờ đến khi em tự nguyện nhưng Ninh Gia không cho phép tôi chờ đến ngày đó”
“ Chuyện này thì có liên qua gì đến Ninh gia các ngươi chứ?”
“ An Tố, Em không hiểu được áp lực khi gánh trên vai của gia tộc mình như thế nào đâu?”
Ninh Trác thấp giọng nói.
Tôi càng được thể mỉa mai: “ Anh đứng có lấy gia tộc để bao biện cho những tội lỗi của mình”
“ Tôi thực chưa bao giờ muốn biện minh cho tội lỗi mà tôi gây ra”
Ninh Trác ôn tồn nói: “ Có những việc tôi thực sự không muốn làm, nhưng vì gia tộc tôi đành phải làm.
Ví dụ như ép buộc em.”
Tôi thấy Ninh Trác thở dài yếu ớt.
“ Bọn họ thực sự không thể trực tiếp ép buộc, nhưng là tôi vẫn khong có lựa chọn nào khác.
”
Ninh Trác nói có chút tự giễu, "Hồn phách của tôi đã bị tản ra chín trăm năm trước.
Chín trăm năm về sau, khi tôi sống lại lần nữa, cái mạng này, sớm không thuộc về tôi, mà là do trăm ngàn vong hồn của Ninh Gia mới có được." Tôi khẽ giật mình.
Ninh Trác trong giọng nói, mang theo sự cô đơn, Tôi nhớ lại Ninh Trác khi xưa tôi gặp là hoàn toàn khác.
Không tự chủ được, tôi đột nhiên nghĩ đến, chín trăm năm trước, tôi gặp được con người hoàn toàn khác của hắn.
Không bị trói buộc bởi bất kì điều gì, tự do, thanh lãnh mà cao ngạo, mang theo vài phần ý chí tuổi trẻ, dù quan niệm còn nhiều khiếm khuyết, nhưng không thể không nói, khi đó trên thân hắn tỏa ra một khí chất khác thường Nhưng hôm nay, loại khí chất ấy mang dường như bị che giấu, chỉ còn lại những suy nghĩ trần tục của người thường.
Đúng Chín trăm năm trước, Ninh Trác khi còn sống, anh ấy là sống cho chính mình.
Mà chín trăm năm về sau, sau khi sống lại, thì anh ta đầu tiên nghĩ đến gia tộc, nghĩ đến việc mình là người đứng đầu Ninh gia, Chứ không phải là Ninh Trác tuổi trẻ ngày nào.
Nghĩ đến đây, tôi thực sự đồng cảm và thương xót cho anh.