Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 207




Tôi tin rằng Kim Uyển Uyển chi là một học sinh, không có quan hệ gì với nhà họ Ninh, chi e là cô ấy bị bọn họ lợi dụng để hại tôi.

Chuyện xác chết của Kim Uyển Uyển đột nhiên biến mất khỏi cục cảnh sát, nhất định là có bàn tay của nhà họ Ninh nhúng vào,

Trước đó bọn họ dụ dỗ tôi đi điều tra nguyên nhân cái chết của Kim Uyển Uyển, sau đó lại để tôi đi tìm xác cho Kim Uyển Uyển, chính là muốn lúc tôi tìm ra cái xác, sẽ để xác của Kim Uyển Uyển đánh tôi một phát trở tay không kịp!

Đây cũng là lý do vì sao, cải xác của Kim Uyển Uyển lại có quỷ khí mạnh mẽ đến thế, hết thảy đều là cạm bầy do người nhà họ Ninh bày ra!

Tôi nằm lấy tay Tạ Phong Tiêu, khẩn trương chạy đi, nhưng Kim Uyển Uyển đã bay thẳng vào tôi.

Mục tiêu của cô ta quả nhiên là tôi. Dưới quỷ khi sắc bén của Kim Uyển Uyển, tối chi cảm thấy tay chân mình rét lạnh, không thể cử động nối.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Phong Tiêu chợt lao về phía trước và chản trước người của tôi.

“A Viễn!”. Bạn có biết trang truyện # trùmtruy ện.C O M #

Tôi hét lên một tiếng, thấy máu tung tóe trêи người Tạ Phong Tiêu!

Tôi chộp lấy anh, cả hai đồng loạt ngã nhào xuống mặt đất.

Áo của Tạ Phong Tiêu đã bị xét rách tươm, cơ thể trắng như tuyết của anh chồng chất vết thương.

Tôi cuống quýt ôm lấy anh ấy, cảm giác cả người anh đều đang chảy máu. Cùng lúc đó, tôi nhìn xuống lồng ngực của anh.

Trong đầu tôi nổ ầm một tiếng.

Tôi nhìn thấy một vết bớt màu đen trêи lồng ngực.

Tôi còn nhớ rõ, vết bớt trêи ngực A Viễn hồi nhỏ.

Nó giống hệt như cái này.

Nước mắt của tôi trào ta.

Anh ấy chính là A Viễn! Cái bớt này, còn cả sự liều lĩnh quên mình vì tôi kia, cũng chỉ có A Viễn mới làm như vậy!

Nhưng kẻ vô liêm si như tôi lại còn nghi ngờ anh ấy, cũng chỉ vì tôi lơ là sơ suất, mới khiến anh ấy gặp

nguy hiểm như vậy!

Nếu lần này anh ấy thật sự xảy ra chuyện gi, chi sợ răng cả đời này tôi cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân!

Trong thời khắc tôi đang suy sụp, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên trêи đầu tôi. minh!

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt thối rữa của Kim Uyển Uyển đang lao về phía

“Tiểu Tố!” Lúc này, Tạ Phong Tiêu trong vòng tay tôi gắng gượng chút ý thức cuối cùng mà hét lên với tôi: “Mau di di…

Quả thực, nếu bây giờ một mình tôi chạy đi có lẽ còn có thể tránh được.

Nhưng làm sao tôi có thể lại vứt bỏ A Viễn!

“Em không đi!” Nghĩ đến đây, tôi ôm lấy Tạ Phong Tiêu, bàn tay nằm chặt lấy chiếc vòng ngọc trêи cổ tay minh

Tiết Xán!

Tiết Xán anh ở đâu!

Mau tới cứu bon em!

Thời gian giống như ngưng đọng lại, tôi nhìn thấy gương mặt của con quý kia đang càng lúc càng gần, dường như cái chết cũng tới mỗi lúc một nhanh hơn,

Nhưng đúng lúc này…

Thời gian đột nhiên ngừng lại.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, chi trơ mắt nhìn nữ quý trước mặt đang nhìn chằm chằm vào phía sau tôi. Vẻ tham lam và dữ tợn trêи gương mặt đầy máu bắt đầu chuyển thành nỗi sợ hãi.

Ngay sau đó.

Rầm!

Cái xác của cô ta bị đánh bay sang một bên.

“Tiết Xán?” Tôi vui mừng, vội vàng quay đầu lại. Nhưng không ngờ, lần thứ hai trong ngày, tôi không được gặp Tiết Xán, mà lại gặp một người không thể tưởng tượng nổi.

Chi thấy một dáng hình khá cao lớn, đang chậm rãi bước tới từ đầu hành lang bên kia dưới ráng chiều đó tươi như máu.

Tôi sững sờ.

Sao lại là cậu ta?

Người tới lúc này, hóa ra là cậu chủ nhà họ Hạ mà tôi từng gặp ở bệnh viện, Hạ Lẫm.

Cậu ta hiện đang mặc một cái áo sơ mi trắng và quần thể thao màu nâu sắm, trông tràn ngập vẻ thiếu niên anh tuấn.

Chi là biểu cảm trêи gương mặt kia lại lạnh lẽo như băng giá.

Cậu ta bước tới bên cạnh tôi rồi dừng lại, lạnh lùng nhìn Kim Uyển Uyển bên cạnh tôi. Nhìn thấy cô ta giãy giua đứng dậy, cậu ta đột ngột giơ tay lên.

Theo động tác của cậu ta, một luồng năng lượng mạnh mẽ ùa vào mặt.

Tôi giật mình

Tuy ngày đó ở bệnh viện, tôi đã biết thắng nhóc tên Hạ Lẫm này không hề đơn giản, nhưng lần này chứng kiến cậu ta ra tay, tôi mới nhận ra thực lực của cậu ấy thật sự rất mạnh.

Tuy không tới mức nghịch thiên như Tiết Xán, nhưng cũng là người lợi hại nhất trong số những người còn sống mà tôi từng biết

Quả nhiên, không hổ là cậu chủ nhà họ Hạ.

Tôi chỉ nghe thấy Kim Uyển Uyển thét lên một tiếng thảm thiết chói tai, cuối cùng cũng không chịu nổi đòn tấn công của Hạ Lẩm mà ngã xuống.

Còn Tạ Phong Tiêu trong lòng tôi cũng hoàn toàn ngất đi trong cơn đau dữ dội.

“A Viễn!” Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Hạ Lẫm cúi đầu nhìn Tạ Phong Tiêu trong vòng tay tôi, cậu ta hơi nhíu mày rồi cất tiếng nói đều đều: “Chi không gặp mấy ngày mà cô đã thay bạn trai rồi?”

Tuy rằng lúc này tôi vẫn nhận thức rất rõ mối nguy hiểm, nhưng vẫn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu. “Cái gì mà đổi bạn trai!” Tôi giận tới mức hận không thể mắng chửi cậu ta, nhưng nhớ tới việc cậu ta quả thực đã cứu chúng tôi, lại chi có thể đổi giọng nói: “Ban nãy cám ơn cậu.”

Hạ Lẫm thản nhiên liec chiếc vòng ngọc trêи tay một cái và hỏi: “Tiết Xán đâu? Sao hằn lại không tới cứu cô? Cải vòng ngọc này của cô chi để làm cảnh à?”

Tôi nghẹn lời, một câu cũng khó nói nên lời.

Đúng vậy.

Rõ ràng Tiết Xán đã nói, chi cần tôi gặp nguy hiểm, cứ nằm chặt lấy chiếc vòng ngọc này thì hẳn sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Nhưng hắn lại không tới.

Cho dù lúc trước ở nhà Đồng Chí Ngạo, hay là ban nãy, hắn cũng chưa từng xuất hiện.

Lòng tôi chợt run lên.

Chẳng lẽ hắn gặp nguy hiểm gi, nên mới không thể tới đây?

Lúc này, Hạ Lẫm đã ngồi xổm xuống và nhìn Tạ Phong Tiêu trong lòng tôi, vẻ mặt cậu ta bất chợt tối sầm lại: “Anh ta bị thương rất nặng”

Lời này lập tức kéo suy nghĩ của tôi trở lại, tôi vội vàng nói: “Cậu không phải là bác sĩ sao? Có thể cứu anh ấy được không?”

“Anh ta bị trúng thi độc, bác sĩ cũng không cứu nổi.”

Tôi càng xúc động: “Chúng ta mau tới quỷ phố tìm quỷ y, cậu có xe không?”

Nói tới đây, tôi liền muốn nâng Tạ Phong Tiêu dậy.

Nhưng Hạ Lẫm lại trợn mắt nhìn tôi một cái: “Tôi chi nói là bác sĩ thông thường không cứu được, tôi có nói là tôi không cứu được sao?”

Nói xong, cậu ta lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc màu đen, nhét vào miệng của Tạ Phong Tiêu. Điều khiến cho tôi khϊế͙p͙ sợ là Tạ Phong Tiêu mới nuốt viên thuốc vào được vài giây ngăn ngúi, sắc mặt anh ấy đã dịu đi khả nhiều.

Đây quả thực là thuốc tiên mà!

Sau khi loại bỏ thi độc, Hạ Lẫm liền gọi xe cửu hộ. Tôi hộ tống Tạ Phong Tiêu lên xe cứu thương rồi mới đột nhiên nhớ ra điều gì, liền hỏi Hạ Lẫm: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Hạ Lâm vẫn đáp lại với bộ mặt bình thân, sưng vũ: “Tôi tới khoa y trong trường các người mượn thiết bị, đột nhiên thấy khoa âm nhạc có lệ khí rất nặng, tiện đường tới xem một chút, không ngờ lại đụng phái các người.

Khoa y quả thực ở ngay bên cạnh khoa âm nhac, nói ra thì cũng khéo thật.

Thấy Tạ Phong Tiêu không có gì đáng ngại, Hạ Lẫm cũng định rời đi. Trước khi đi, cậu ta đột nhiên nhớ tới điều gì liền nói với tôi: “Đúng rồi, chuyện đi tới khu mộ tổ của nhà họ Hạ đã chuẩn bị gần xong. Dự tính tháng sau có thể xuất phát, cô báo với Tiết Xán một tiếng.” Sau khi nói xong, cậu ta bỗng nhiên như nhớ ra điều gì liền nói tiếp: “Nói về chuyện này, cô không bị hãn đá đó chứ?”

“Hả?” Tôi hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ thằng nhóc này.

“Không có gì, chỉ là tôi thấy hắn không quan tâm tới sự sống chết của cô nên nghĩ cô bị hãn đá thôi.” Hạ Lâm thản nhiên nói: “Nếu không bị đá, vậy cô báo hằn giúp tôi.

Dứt lời, Hạ Lâm liền phóng khoáng rời đi, để lại mình tôi chán nản tại chỗ.

Cái tên Hạ Lẫm chết tiệt này, cái gì gọi là tôi bị Tiết Xán đá hả?

Cho dù tôi và Tiết Xán có chia tay, cũng phải là bà cô đây bỏ rơi con quỷ già kia mới đúng chứ!