Tôi ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiết Xán đang nhìn xuống tôi với nụ cười cợt nhả.
“Nàng có còn tấm thân trinh tiết hay không, nàng cho rằng đêm động phòng hoa chúc ngày ấy ta không cảm nhận được sao?” Tiết Xán khẽ thì thâm bên tai tôi, giọng điệu mờ ám.
Mặt của tôi liền đỏ ửng lên.
Trong giây phút lúng túng này, bên ngoài từ đường vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Cánh cửa bị mở ra, người nhà họ Tiết hốt hoảng chạy vào.
Nhìn thấy Tiết Xảo Xảo cháy đen một mảng nằm trêи mặt đất, sắc mặt mấy người nhà họ Tiết liền thay đổi.
“Đại nhân Tiết Xán, hai con quỷ kia đâu?” “Đã giải quyết rồi.” Tiết Xán thản nhiên đáp lại một câu rồi bất ngờ cúi xuống.
Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc phản ứng lại đã thấy mình bị Tiết Xán bế lên.
“Tìm một gian phòng cho nàng nghỉ ngơi.” Tiết Xán nói.
Người nhà họ Tiết vội vàng theo chúng tôi rời khỏi từ đường.
“Tôi có thể tự đi được.” Trêи đường đi, tôi cố gắng giấy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Tiết Xán.
Nhưng Tiết Xán chỉ lạnh lùng nhìn tôi, mở miệng nói: “Đừng lộn xôn.” Thế cho nên tôi thật sự mất hết triển vọng không dám cử động nữa.
Sau khi dẫn tôi và Tiết Xán tới một căn phòng, người nhà họ Tiết liền đi ra ngoài.
Tiết Xán đặt tôi xuống chiếc giường, tôi hơi | lúng túng nói: “Cảm ơn.” Tiết Xán không để ý đến, chỉ đưa tay mơn trớn cổ của tôi.
Dưới xúc cảm lạnh như băng, cần cổ vốn hơi sưng đỏ của tôi lập tức hết đau.
“Nàng ở đây nghỉ ngơi một lát.” Tiết Xán đột nhiên nói: “Ta đi kiểm tra một số chuyện.” “Chuyện gì vậy? Không phải đã bắt được cả nữ quỷ và con quỷ nhỏ kia rồi sao?” Tiết Xán nhướng mày.
“Sao vậy nương tử, nàng không nỡ rời xa phu quân ta à?” Giọng nói của hắn nghe có ý trêu chọc.
Tôi bỗng nhiên hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
^s “Không có, tôi chỉ rất tò mò thôi.” Tôi phủ nhận.
Tiết Xán không tiếp tục trêu chọc tôi nữa, nghiêm mặt nói: “Nữ quỷ này đột nhiên xuất hiện sau mười năm, chuyện này ắt hẳn có chỗ kỳ quái. Hơn nữa ban nãy nàng cũng đã thấy, trêи người nữ quỷ và con quỷ nhỏ kia có bùa chú. Chính hai lá bùa đó giúp bọn chúng có thể ẩn nấp trốn thoát khỏi ánh mắt của ta, còn chạy thoát khỏi kết giới của ta nữa. Phía sau bọn chúng chắc chắn có kẻ giúp đỡ.” Não bộ của tôi có hơi hỗn loạn, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Tiết Xán thấy tôi như vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu “Nghỉ ngơi cho khỏe” rồi rời khỏi phòng.
Sau khi dõi mắt nhìn Tiết Xán rời đi, nằm xuống chăn đệm êm ái tôi mới đột nhiên nhớ ra, tôi đã quên nói với hắn một việc rất quan trọng…
Khi tôi bị con quỷ nhỏ bóp cổ trong từ đường, tôi đã nghe thấy tiếng nói đó, và còn cái bóng đó.
Căn cứ vào giọng nói và thân hình, hắn ta hắn là một người đàn ông trưởng thành, không thể nào là con quỷ nhỏ hay nữ quỷ.
Không những thế hắn ta còn có bóng, điều này chứng minh hắn không phải ma quỷ, mà là người hoặc cương thi linh tinh có thực thể gì đó.
Tiết Xán nói đằng sau nữ quỷ và con quỷ nhỏ kia có kẻ giúp đỡ, chẳng lẽ chính là gã đàn ông trong từ đường kia? Hơn nữa, hắn có nói cuối cùng cũng đã tìm được tôi, rốt cuộc là có ý gì? Tôi suy nghĩ rất lung nhưng không có câu trả lời.
Thôi, cứ chờ Tiết Xán quay về rồi nói với hắn là ổn thôi.
Tôi đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ một lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi tưởng Tiết Xán đã quay trở lại bèn ngồi dậy.
“Mời vào.” Cánh cửa cọt kẹt mở ra, tôi không khỏi ngẩn ra khi nhìn thấy người bước vào phòng.
Là Lưu Tử Hạo.
“Sao anh lại tới đây?” Tôi hơi cau mày lại.
Trước đó Lưu Tử Hạo bị Tiết Xán đánh ngất xỉu, sắc mặt giờ vẫn còn hơi nhợt nhạt. Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của tôi, hắn ta có vẻ hơi xấu hổ.
“Tố Tố, tôi nghe mấy người chú hai nói, em vì cứu mẹ tôi mà bị thương, vậy nên tôi ghé qua thăm em một chút, tiện thể nói lời cảm ơn em.” Hắn dịu dàng nói, biểu cảm có thể nói là nồng nàn chân thành.
Ngày trước tôi ở bên Lưu Tử Hạo, là tôi thích hắn trước, cộng thêm việc kinh nghiệm yêu đương của hắn phong phú hơn nhiều so với tôi, nên tôi luôn ở thế bị động khi hai người chúng tôi còn yêu nhau. Mỗi lần hắn đối xử với tôi bằng thái độ dịu dàng như vậy, tôi đêu vừa mừng vừa lo, ngoan ngoãn nghe lời.
Có điều giờ tôi chỉ cảm thấy thật mỉa mai làm Sao.
“Cảm ơn anh đã quan tâm” Tôi thản nhiên đáp.
| | Lưu Tử Hạo thấy tôi lãnh đạm như vậy, gương mặt liên thoáng hiện nét buồn.
“Tố Tố, em vẫn còn trách tôi đúng không?” “Anh đừng hiểu lầm, tôi đã không thèm quan tâm nữa rồi.” “Không, chắc chắn em vẫn chưa tha thứ cho tôi.” Lưu Tử Hạo lắc đầu tự trách: “Là tôi đã khiến em tổn thương quá nhiều, tới tận bây giờ em vẫn còn đau lòng khổ sở cũng là chuyện bình thường.” Tôi bỗng dưng không biết nên nói gì.
Có phải vì ngày trước tôi đối xử với Lưu Tử Hạo tốt lắm hay không mà khiến hắn tự tin đến mức còn cảm thấy tôi vẫn chưa dứt tình với hắn? “Lưu Tử Hạo, có phải anh quá ảo tưởng rồi không?” Tôi không nhịn được nói.
Lưu Tử Hạo lộ vẻ lúng túng.
“Được rồi, Tố Tố, em không nên tức giận, tôi không nói chuyện này nữa.” Hắn nói: “Nói chuyện khác đi, sao từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói em biết trừ tà? Nghe nói chuyện ma quỷ lần này ở nhà chúng tôi rất ghê gớm, vậy mà một mình em đã giải quyết xong?” Lưu Tử Hảo nói những lời này với vẻ mặt có chút thăm dò.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra.
Tôi vốn dĩ còn đang thắc mắc, từ sau khi Lưu Tử Hạo và An Nhân ở bên nhau, bọn họ thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một cái, tại sao hôm nay lại đột nhiên sắm vai “bạn trai cũ kiểu mẫu” như vậy.
Lằng nhằng hồi lâu, hóa ra hắn chỉ muốn tới moi thông tin từ tôi mà thôi.
“Tình cờ học được nghê, may mắn mà thôi.” Tôi lảng tránh chủ đề chính đáp lại.
Người nhà họ Tiết rõ ràng không muốn nói cho Lưu Tử Hạo biết chuyện Tiết Xán, nên mới mượn danh nghĩa của tôi, tôi thật sự cũng chẳng quan tâm nên cứ để cho Lưu Tử Hạo tiếp tục hiểu lầm như vậy. | Thấy tôi trả lời qua loa như thế, ánh mắt của Lưu Tử Hạo sầm xuống. | Nhưng rất nhanh, hắn đã khôi phục lại biểu cảm dịu dàng.
“Tố Tố, em không cần phải cảnh giác như vậy, tôi chỉ đang quan tâm em thôi.” Lưu Tử Hạo vừa nói chuyện, vừa được đằng chân lân đằng đầu nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm thấy phát ớn.
Tôi vội vàng muốn rụt tay lại, nhưng còn chưa kịp làm, tay tôi bỗng nhiên thấy lạnh.
“ÁI” Giây tiếp theo, Lưu Tử Hạo hét lên một tiếng thảm thiết như đứt hết ruột gan.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn đã thấy trêи cánh tay của Lưu Tử Hạo bị thủng một lỗ rất lớn, miệng vết thương sâu thấu tận xương, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi của hắn trong phút chốc.
Tôi thầm căng thẳng, vội nghiêng đầu nhìn, thấy ngay Tiết Xán không biết đã trở về từ khi nào, đang đứng ở một bên lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tử Hạo.
Một bộ áo choàng đen ma mị hết sức, cả người hắn toát ra hơi thở lạnh như băng, giống như có thể khiến người ta hít thở không thông.
Lưu Tử Hạo không thể nhìn thấy Tiết Xán, giờ không hiểu tại sao mình bị thương nặng, sợ tới mức mất cả hồn.
“Quỷ, quỷ… Trong phòng này có ma quỷ! An Tố, không phải em trừ tà sao? Em mau bắt lấy nó đi!” Lưu Tử Hạo hoảng hồn quát tôi.
Tôi vẫn ngồi yên ở trêи giường, không hề nhúc nhích.
Lưu Tử Hạo thấy tôi không phản ứng, lập tức không trông cậy vào tôi nữa, nghiêng ngả lảo đảo tông cửa xông ra ngoài.
Trong căn phòng, chỉ còn lại mình tôi và Tiết Xán.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí yên tĩnh tới | đáng sợ.
Tôi len lén liếc nhìn Tiết Xán một cái, phát hiện | hắn đang nhìn tôi với gương mặt không biểu | cảm. | Tôi không khỏi thấy bi ai trong lòng.
Hồn ma này cũng đâu có phải bạn trai tôi, vì sao tôi lại có cảm giác bị bắt gian như vậy chứ? Không những thế điều quan trọng nhất là, tôi và Lưu Tử Hạo hoàn toàn không có gì nhal Mặc dù trong lòng tôi không có gì để nói, nhưng tôi cảm nhận được cả người Tiết Xán đang tỏa ra khí lạnh nên quyết định giải thích một chút.
“Chuyện đó… tôi và Lưu Tử Hạo không có gì, chỉ là hắn…” Tôi chỉ mới nói được nửa câu, cằm lại đột nhiên tê rân, mặt của tôi bị ép ngẩng lên, chuyển hướng tới chiếc giường.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Tiết Xán gần trong gang tấc.