By Như Oanh
Không ngờ chủ quán cà phê lại có động tác quay lưng, có người dùng máu của chính mình làm vũ khí, máu rơi trên mặt đất đột nhiên bay lên không trung, sau đó nhanh chóng lao thẳng về phía Ninh Trác, cho dù là tôi cách xa như vậy cũng cảm giác được. khí tức tà ác tỏa ra từ thứ đó, nếu như bị thứ đó đánh trúng, sẽ bị thương nặng đến mức nào.
“Ninh Trác.” Thứ tôi phát ra chỉ là tiếng thỏ thẻ, Ninh Trác không nghe được tôi đang muốn truyền đạt điều gì.
Cuối cùng, tôi đánh giá thấp năng lực của Ninh Trác, anh hừ lạnh một tiếng rồi xua tay, toàn bộ khí tức tà độc lệch hướng đảo ngược quay về phía ông chủ kia.
Thật ra thì hắn cũng không mạnh lắm, nguyên nhân chính là những pháp thuật mà hắn sử dụng có phần hơi ác độc, thêm vào đó, hắn đã từng đối phó với những cô gái nhỏ không có sức mạnh trói gà, nên hắn có cảm giác rất tự tin. Sau khi một kích không trúng về sau cả người hắn ngẩn ra.
“Anh… anh là ai?” Ngón tay chỉ vào Ninh Trác run lên, giọng điệu cũng run lên.
“Ta là ai? Ta là người ngươi không thể trêu vào.” Ninh Trác ngạo nghễ nhìn ông chủ, sau đó nói: “Hôm nay ngươi cũng nên vì những chuyện ác mình làm mà trả giá đắt.”
Nói xong quanh thân anh đều bị màu đen quỷ khí bao phủ, toàn bộ không gian đều tràn ngập một cỗ sát khí.
Nếu là bình thường tình huống dưới, một hai cái ác nhân liền biết biết khó mà lui, loại thời điểm này nên cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế, thế nhưng là lão bản kia vậy mà phát ra cuồng ngạo tiếng cười.
“Ha ha ha, ta cho là ngươi lớn bao nhiêu bản lĩnh, chỉ có ngần ấy pháp thuật còn dám ở trước mặt ta phách lối, hôm nay liền để ngươi biết sự lợi hại của ta.” Nói xong câu đó, hắn làm ra một cái ngoài dự liệu cử động, sợ hãi thán phục thả người nhảy vào Huyết Trì bên trong.
Sau khi Huyết Trì sủi bọt, tôi được đặt trên một bên của hồ máu và tôi có thể cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó khác lạ thoát ra từ nó, một thứ gì đó rất, rất ác.
Kết quả thật ra, là lão bản, không đúng, không phải lão bản, người kia Huyết Trì bên trong lăn qua một lần về sau đã là không phải một người, cùng trước đó dáng vẻ hoàn toàn khác biệt, trở nên cực kỳ buồn nôn.
Chưa kể toàn thân bê bết máu kinh tởm đó, cơ thể lỗ tai thối và lỗ đen, khuôn mặt còn kinh khủng hơn, mất cả môi, lộ ra hàm răng trắng, nhãn cầu trùng xuống, trên khuôn mặt không còn hình dáng con người.
Hắn là từ trong huyết trì leo ra, từng chút từng chút, mà kia cỗ để ta cảm giác sợ hãi khí tức chính là từ trên người hắn phát tán ra.
Lúc này ông chủ quán cà phê cùng trước đó hoàn toàn không phải một cái cấp bậc, thực lực chí ít tăng cường gấp mười lần.
Thật ra mà nói, đối với Ninh Trác tôi chỉ là một loại sùng bái, đối với anh đến cùng bao nhiêu bản lĩnh tôi cũng không biết, nhất là đối mặt hiện tại người biến dị loại này, anh có thể đánh bại hay không?
Không sai, Ninh Trác rất mạnh, anh là một cương thi sống 900 năm, lúc trước anh là Huyền Thuật đứng đầu …
Không có thời gian cho tôi nhàn hạ nghĩ những thứ này, bên kia giao thủ lần nữa, ông chủ quán cà phê liều mạng lao đến với Ninh Trác, lần này anh ta trực tiếp dùng mình làm vũ khí, cũng không phải nói là lòng bàn tay của anh ta, mà các đốt ngón tay giống móc câu sắc bén.
Lần đầu tiên Ninh Trác lách mình tránh đi, nhưng tốc độ của chủ quán cà phê cũng đã đạt đến cực hạn, có thể nhanh chóng xoay người lại cho Ninh Trác một chưởng, lần này trúng Ninh Trác là chắc chắn.
Vốn dĩ hôm nay Ninh Trác mặc một chiếc áo phông màu trắng, hiện tại trên người còn có một dấu tay màu đen, bàn tay kia ấn còn mang theo tính ăn mòn, rất nhanh quần áo liền hoàn toàn bị ăn mòn rơi, dấu bàn tay kia vậy mà cũng xuất hiện tại trên thân.