Edit by Le Hong Lan
Ninh Trác kể cho tôi nghe về quá khứ của anh ấy. Càng biết nhiều về người đàn ông này, tôi càng cảm thấy mình thật sự thích anh ấy.
Dù trong mắt anh ấy tôi chỉ là một con thỏ nhưng tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy rồi, giờ anh ấy nói chuyện với tôi và chia sẻ mọi thứ với tôi
Ví dụ, vừa rồi Ninh Trác đặc biệt vào bếp làm cho tôi một đĩa cà rốt với hương vị thơm ngon, sau đó anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi và nói với tôi bằng giọng điệu bàn luận chính sự: “Khả Khả, ta sẽ xuống núi để làm vài việc quan trọng, em có muốn hay không đi cùng ta” Edit by Le Hong Lan
Anh muốn xuống núi?
Tôi quên ăn cà rốt, giương đôi mắt đỏ hoe tròn xoe nhìn Ninh Trác
Ninh Trác vuốt ve cái đầu xù lông của tôi và nói: “Em cũng biết đấy, chuyện vừa rồi, đám sinh viên đó vô tình triệu hồi oán khí của Ninh Uyển Uyển, nhưng suy cho cùng cũng bởi do ta đã không canh gác muội ấy cẩn thận, trong truyện này ta cũng có một phần trách nhiệm vì vậy ta cần phải đi điều tra, nhưng để em một mình lại đây ta không yên tâm, vậy em có muốn cùng ta xuống núi không.
Những ngày qua vô cùng hạnh phúc, bây giờ tôi đã quen với cuộc sống có Ninh Trác ở bên cạnh, không một chút nghĩ ngợi, tôi dứt khoát bỏ củ cà rốt và nhảy vào vòng tay của anh. Edit by Le Hong Lan
Ninh Trác cười và nói: “được rồi em hãy đi cùng ta”, sau đó anh nhẹ nhàng nhấn nhẹ vào đầu tôi
Ninh Trác đã rất hạnh phúc, anh ấy lấy ra một thứ giống như bảng tên từ cánh tay của mình và đeo nó vào cổ tôi.
“dạo này em có vẻ mập ra”
Nhìn xuống, nhìn vào tấm bảng tên nhỏ được làm bằng bạch kim tôi thấy có tên mình trên đó Khả Khả
Tôi không biết tại sao, Ninh Trác lại đặt tên tôi là Khả Khả. Anh ấy gọi tôi là Khả Khả những tuần gần đây. Ngoài tên của tôi, còn có tên của anh, dãy số cuối cùng phải là số điện thoại của Ninh Trác, anh ấy giải thích cho tôi lý do của việc này. Edit by Le Hong Lan
“Thế giới loài người không giống như thế giới của chúng ta trên núi, em ở nơi này nếu đi lạc thì sẽ trở thành món thỏ hầm, nhưng ở thế giới con người nếu em đi lạc họ sẽ trả lại em cho ta”
Ngoại trừ điểm chính, đây là món quà đầu tiên Ninh Trác tặng cho tôi, đương nhiên tôi nên nâng niu nó, cẩn thận cài bảng tên lên tóc, một cảm giác ấm áp luôn đến từ vị trí gần trái tim
Đây là bùa hộ mệnh của tôi từ hôm nay và mãi về sau. Edit by Le Hong Lan
Bằng cách này, tôi và Ninh Trác rời khỏi núi để tìm mảnh vỡ của hạt châu đen. Chúng tôi đã có một mục tiêu rõ ràng. Bởi chúng tôi đã nhận được tin tức của Tà Hữu
Ở một thành phố phồn hoa, có một anh chàng đẹp trai mặc vest trắng đi trên phố, trên tay ôm một con thỏ trắng như tuyết ngoan ngoãn, nhìn thật bắt mắt.
Có một từ được gọi là tỷ suất sinh lợi? Sự kết hợp của hai chúng ta có thể đạt được tỷ lệ hoàn vốn 100%, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy những lời lố bịch của đám nữ nhân đi bên đường
“Đẹp trai quá, nhìn là như bước ra từ phim truyền hình vậy.”
“Cô thật thô bạo, cái này gọi là nam tiên như ngọc, cô có cho rằng chúng ta đã xuyên không thời gian rồi chăng?”
Tô Khả Khả tôi thề rằng nếu tôi còn một chút linh lực, tôi nhất định sẽ thi triển để khiến họ câm miệng lại, đây là người đàn ông của tôi cơ mà.
Cảm thấy tôi khó chịu quằn quại trong vòng tay, Ninh Trác sờ sờ đầu tôi, nói: “Khả Khả, nếu em sợ, hãy nép vào ngực ta”
Đây là một nơi an toàn khác đối với tôi, có lẽ vì lo lắng tôi bị kinh động bới Thế giới bên ngoài, nên anh đặc biệt vương đôi tay dài, để thân thể tôi dễ dàng chui vào lòng ngực anh.
Một tinh linh thỏ 300 năm như tôi, làm gì có chuyện e sợ đám nhân loại này? Không tôi phải nhìn đám nữ nhân này, họ làm sao lại trở nên như thế, thậm chí còn có vài người đang đi bên cạnh nam nhân của họ, thật sự quá lỗ mãn
Được rồi, tôi thừa nhận rằng bây giờ tôi đang ghen, nhưng ghen thì có gì sai? Ninh Trác là người đang ông của riêng tôi mà. Edit by Le Hong Lan