*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
By Huyền Thỏ
“Đó … là …”
Tôi thậm chí không nghĩ đến nói được một lời với Aisa, chạy như ma đuổi, dẫn dắt con lạc đà và bỏ chạy.
Rõ ràng, anh ta nghĩ chúng tôi là những tên cướp đã giết người và phóng hỏa.
Để vào Tộc Rắn, chúng tôi thực sự cần Aisa, người dẫn đường, nhưng chúng tôi không thể dọa mọi người hay đe dọa họ. Khi Tiết Xán đưa Aisa trở lại, tôi lập tức bước tới.
Tiết Xán gần đây rất không ổn, tôi sợ anh ta sẽ làm điều gì đó không hay.
“Để đó cho em, không sao đâu.”
Ý tôi là tạm thời để Tiết Xán tránh đi, để tôi và Aisa nói chuyện vui vẻ.
“Cô là ai? Mục đích là gì? Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ kia? Cô đã làm gì với cô ấy? Không, tôi muốn gọi cảnh sát.”
Bây giờ Aisa hoàn toàn sợ hãi. Tôi chỉ ngồi xổm trước mặt anh ta như thể anh ta nhìn thấy Một con ma. Cũng vậy, anh ta cứ thu mình vào góc, như thể tôi thực sự sẽ đối xử với anh ta như cô gái trong túi.
Chúng tôi không được để Aisa nghi ngờ về thân phận của chúng tôi, chúng tôi phải để anh ta đưa chúng tôi đến Xà tộc nữ nhân, không thể có tai nạn trước khi đến, không ai có thể làm được, vì vậy tôi đã biên soạn một bộ hùng biện.
“Không phải như anh nghĩ.”
Để đạt được hiệu quả thực tế, tôi đã nhéo cô ta một cách dữ dội, nhưng bây giờ đã là một thây ma, xem ra không đau, quên đi, cứ làm đi.
Tôi ngồi xổm trước mặt Ninh Uyển và nhìn khuôn mặt khiến tôi ghê tởm này, tôi nói:
“Đây là em gái tôi. Cô ấy mắc bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi đến Tộc Rắn lần này vì chỉ có Cô gái rắn mới có thể chữa trị cho em gái tôi. Tôi và em gái đã có một mối quan hệ rất tốt từ khi chúng tôi còn trẻ, nhưng cô ấy thực sự mắc bệnh hiểm nghèo. Để chữa trị cho cô ấy, cả gia đình chúng tôi đã rất vất vả. “
Đối với người phụ nữ tồi tệ như Ninh Uyển, làm sao tôi có thể nói những điều giật gân như vậy? Nó thực sự đã phá vỡ điểm mấu chốt. Về cơ bản tôi không có giới hạn thấp hơn bây giờ.
“Hóa ra là như thế. Thẩn nào cô đến gặp Xà nữ. Quả thật tôi đã nghe nói về y thuật của Xà nữ rồi. Cô đúng là một người chị tốt. Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đưa cô đến gặp Xà nữ.”
Người đàn ông Isa là một người rất ngây thơ. Tôi đã nói dối nhưng anh ấy tin điều đó và không nghi ngờ gì cả. Tại sao tôi lại gọi là em gái trong khi lại để nó trên lưng lạc đà giống như buộc hàng hóa?
Nếu hầu hết mọi người sẽ hỏi.
Nhưng tôi rất thích một người đàn ông ngây thơ như vậy, ngược lại nếu anh ta quá lanh lợi thì tìm ai đây?
Aisha nói:
“Cô bé sẽ có một số phản ứng không thích ứng với sa mạc, vậy hãy để tôi chăm sóc em gái cô.”
Nói thế nào nhỉ, đúng là một chàng trai tốt bụng.
Tôi đặc biệt thú nhận với Aisha:
“Người nói với chúng tôi rằng Cô gái rắn có thuốc chữa bệnh cho em gái tôi nói rằng để em gái tôi không gặp tai nạn nào trong môi trường nguy hiểm như vậy, chúng tôi sẽ dùng những tấm bùa này để che cơ thể của cô ấy. Là tốt cho cô ấy, vì vậy anb không được động vào những tờ giấy này, nếu không, tình hình của em gái tôi nhất định sẽ xấu đi, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn được nữa. “
“Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy bị tổn hại thêm nữa. Cô ấy thực sự là một cô gái đau khổ.”
Có chuyện gì với vẻ mặt đầy thương hại này? Ninh Uyển Uyển không xứng với người đàn ông này, nhưng tôi không thể nói gì lúc này. Tôi chỉ giả vờ kiểm tra phong ấn của Ninh Uyển. Không có dấu hiệu sơ hở. Chỉ là nói cho Ía biết không thể động vào để mở phong ấn, vì vậy tôi đã nói cho Aisha.
Vào thời điểm đó, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến quyết định bốc đồng của tôi sẽ mang lại sự nguy hiểm cho nhóm chúng tôi.
Tiếp theo, chúng tôi đi du lịch trong sa mạc trong vài ngày, và Aisha nói chuyện với Hạ Lẫm về Ninh Uyển.
Hạ Lẫm hoàn toàn không hài lòng.