Tiết Xán dường như đã mốt đi sự kiên nhẫn hỏi thẳng: "ngươi tên gl"
Có lẽ là bởi vì khổu khí của Tiết Xán quá lớn, nó không dám trà lời, run rây nói:
"Mary, ba mẹ nói Mary là tên của một thiên thổn."
Hiện tại tôi đã chốc chân rồng đứa trẻ dị dạng trước mặt chúng tôi chính là đứa trẻ mà chúng tôi đang tìm kiếm, cô bé tên là Mary, không phài Nan Nan"
Sau khi nghe câu trà lời cùa con bé, lòng tôi như quặn thắt lọi, tôi càm thấy thương cám cho ba mẹ con bé, và càng càm thấy đau lòng hơn cho đứa trẻ tội nghiệp này.
Vi sợ rằng Tiết Xán đã làm tổn thương con bé, tôi trấn an nó:
"Con đừng sợ, cô chú đều là người tốt." Tôi nhẹ nhàng nói với nó: "cô muốn hỏi con vài câu, con có thể trà lời cô những gl con biết được không?"
Chác có lẽ do tôi có gương mặt hiển lành và dễ gân, nên nhanh chóng lốy được lòng tin của con bé. Mary khẽ gột đổu, không chần chừ tôi hỏi tiếp: "con có nhớ chuyện gì đã xày ra năm đó không?"
"Cô cần biết những gì đâ xày ra với con hồi đó". Nhân tiện, con có nhớ Jessica không? Một người giúp việc trong gia đinh của con lúc đỏ"
"Có phài chị Jessica không? Mary thích Jessica, và Jessica sẽ chơi với Mary." Khi qua đời Mary van chì là một đứa trẻ, nên trong nỏ vẫn là một tâm hổn trong sáng và thánh thiện, có lẽ vl vộy nên nó chưa nhộn thức được cái tốt cói xâu. Với một chút hiểu biết nó vẫn trân trọng Jessica, và xem cô ta là một người tốt.
Mary liên tục nhớ lọi những sự kiện khi đó
"Con không biết tợi sao. vì con yếu ớt nên bố mẹ không cho con ra khỏi phòng. Họ nói rằng con là một thiên thổn. Nếu con ra khỏi phòng sẽ bị ác quỷ bốt đi. Nên con....con ngoan ngoãn ở trong phòng. Con không muốn bị bắt đi, con không muốn phài xa bố mẹ.
Nhưng....con rất cô đơn, mặc dù bên cạnh con có rất nhiều búp bê như thế này, nhưng chủng không thể nói chuyện. Con muốn được ra ngoài, con ước minh có thể chọy đùa và vui chơi với các bạn khác. Con đã sống như vậy, bên cạnh con không có ai cà, chỉ có những con búp bê vô tri này, mõi sau đó chị Jessica mới xuất hiện".
"Con rất thích chị Jessica, chị ấy chơi với con, và dạy con những trò chơi mà các bạn bên ngoài thườg chơi. Con đâ có khoáng thời gian hạnh phúc bên chị Jessica. Con muốn được sống với ch| ốy hết cuộc đời này.
Từ lời kể của Mary, chúng tôi có thể thấy được. Jessica thột sự đã tính toán rất kỹ, cô ta không vội vàng mà từ từ nhẹ nhàng lây được hoàn toàn lòng tin sự tín nhiệm của con bé, nhờ đóng vai là một người tối.
Chúng tôi cũng thừa hiểu được rằng, đối với những trò chơi cô ấy dọy Mary tất cà đều là những trò chơi xốu xa. Mary hổi tưởng và kể tiếp
"Con không hiểu được là, tại sao mỗi lần chơi xong những trò chơi ấy, buổi tôi trong giấc ngủ con lại gặp ác mộng. Con thấy có thứ gì đó ập đến và bắt con đi. Con không muốn rời xa bô’ mẹ, nên con đã chống cự trong tuyệt vọng. Cuối cùng thứ đó đã không bắt được con
Tiết Xán giài thích với tôi: "Điều này có lẽ là do Jessica đã thi triển phép thuật trong giấc mơ cùa Mary, nhưng bởi Mary đã chiến đấu hết mình, cộng với dị tột bẩm sinh cùa cô bé, nên nó tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của ác quỷ.
Mary tiếp tục nói: "Con còn nhớ trò chơi cuối cùng con đã chơi với chị Jessica là "trốn tìm một mình", chị ấy đã nói với con đó là tên của trò chơi. Chị ấy lấy một con búp bê yêu thích cùa con, chị nói con rạch bụng con búp bê, và để vào đó một sợi tóc của con. Tất nhiên chị Jessi không làm hòng con búp bê của con. Chị cần thận khâu lại con búp bê ây. Chị ấy nói với con "em luôn muốn có một người bạn cùng chơi với em phài không, bây giờ chị sẽ giúp em, sau đó chị ây niệm chú, cuối cùng con búp bê đã có thể đứng dậy được, nó trở nên sống động hơn, và còn có thể chơi với con nữa.
Con thật sự rất vui, vì con cũng đõ có được một người bạn, đây là niềm mong ước lớn nhất của con"
Tiết Xán lại giòi thích cho tôi: "Đây hẳn là nghi thức cuối cùng để triệu tập ác quỳ. Nàng cũng biết đây, mái tóc là nơi linh hồn cư ngụ. Mary chì là một đứa trẻ nên nó không biết gì cà và nghĩ rằng Jessica đang làm việc tốt cho mình"