Nghe thấy tôi, Tiết Xán vẫn không có động tác nào, chỉ là vẫn như cũ gắt gao nhìn tôi, thấy tôi có chút sợ hãi, anh mới chậm rãi mở miệng.
“An Tố, nàng có phải là nên giải thích một số chuyện cho ta?”
Trong lòng tôi nhảy một cái, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ dáng vẻ tỉnh táo, không kiên nhẫn mở miệng: “Chuyện của chúng ta đều đã là quá khứ, tôi cảm thấy không còn có gì cần giải thích với anh.”
“Thật sao?” Tiết Xán thanh âm lộ ra lãnh ý nhè nhẹ, ánh mắt rơi vào Tiết Chỉ trong ngực tôi, “Vậy lai lịch của thằng bé này, nàng không phải nên nói rõ cho ta biết?”
Ánh mắt của Tiết Xán nhìn chằm chằm vào tôi, phảng phất như nhìn thấu hết thảy, tôi theo bản năng sợ hãi liền đem Tiết Chỉ đang mê ngủ trong ngực giấu giấu đi.
Nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh, mở miệng: “Tôi đã nói rồi, đây là đứa bé tôi nhận nuôi.”
“An Tố!” Nghe thấy tôi, không biết tại sao đôi mắt của Tiết Xán bùng lên một tia lửa giận, “Nàng đến cùng còn muốn gạt ta tới khi nào!”
Sắc mặt tôi trắng nhợt.
Tiết Xán nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ anh ấy đã biết thân phận thật sự của Tiết Chỉ rồi?
Không..không có khả năng.
Tôi cố gắng lần nữa để cho mình tỉnh táo, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Trông thấy tôi một mực phủ nhận, Tiết Xán đã không còn kiên nhẫn.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, tôi nhìn vào là thấy anh đang cùng Tiết Phong nói chuyện.
Trong điện thoại là Tiết Phong có vẻ như cực kỳ hưng phấn, giọng nói vang lên.
“Tiết Xán, tôi đã điều tra qua! Thằng bé kia căn bản không phải gọi là Hạ Chỉ. Mà gọi là Tiết Chỉ! Giống họ của anh! Nó có thể thật sự là con của anh!”
Tôi như gặp phải sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng tôi đương nhiên vẫn còn tình cảm với Tiết Xán, nên để cho Tiết Chỉ, liền mang theo họ của anh.
Liên quan tới cái tên Tiết Chỉ này, tôi tại Hạ gia cũng không giấu diếm, bởi vì tôi cảm thấy Tiết Xán căn bản là không có khả năng điều tra ra tình hình của tôi ở bên Mỹ.
“An Tố, nàng có thể giải thích cho ta một chút? “ Tôi bối rối, bị Tiết Xán nhìn thấy được vẻ mặt, đôi mắt đen của anh vẫn là không chút gợn sóng, một mực nhìn tôi, chậm rãi hỏi, “Vì cái gì tên của thằng bé này, cả họ và tên, đều cùng đứa con đã chết của chúng ta, giống hệt nhau?”
Việc đã đến nước này, tôi vẫn như cũ khăng khăng phủ nhận, kiên trì mở miệng: “Đúng vậy, tôi đã đặt lại tên cho thằng bé này giống tên con của chúng ta, nhưng Tiết Xán, anh đừng tự mình đa tình, tôi làm như vậy, hoàn toàn không phải bởi vì anh, chỉ vì không đành lòng nghĩ đến việc con của chúng ta đã chết mà thôi.”
Tôi hít thở sâu một hơi, tiếp tục để cho mình gắt gao lên tiếng, “Bởi vì con của chúng ta đã chết quá oan uổng, nó là cốt nhục của tôi, trong lòng tôi đương nhiên không thể nào quên được, vừa vặn tôi nhận nuôi đứa bé này, liền dứt khoát đặt tên cho thằng bé giống con của chúng ta!”
Nghe thấy tôi cho đến bây giơ vẫn chết không chịu thừa nhận, Tiết Xán đáy mắt phẫn nỗ càng sâu, “Nàng vẫn không thừa nhận đúng không? Vậy nàng nói cho ta, vì cái gì người Hạ gia căn bản không tìm thấy cha mẹ của đứa bé này?”
“Kia là lần trước tôi chỉ thuận miệng mà nói bừa một lý do.” Tôi tiếp tục, “Đây là ở nước Mỹ tôi gặp được thằng bé này, nhận nuôi nó, chẳng lẽ bây giờ tôi còn phải có nghĩa vụ, cái gì cũng phải nói hết cho anh biết sao?”
Tôi bây giờ cuối cùng là trải nghiệm được, cái gì gọi là đã nói dối là phải nói dối đến cùng cho đến khi hợp tình hợp lý thì thôi.
Tôi hiện tại đã quá mệt mỏi, nhưng tôi biết, tôi không có lựa chọn nào khác.