Tháng Nguyệt ma là tháng mà âm Khí nặng nhất trong năm, trong khoảng thời gian này, căn cơ tu luyện của ma sẽ tăng lên, nhưng mặc kệ, ma lực tăng lên cũng không sao, vì vậy tôi tiếp tục nói: "Không sao, chúng tôi có thể lựa chọn. đi ra ngoài vào ban ngày, theo cách này...."
Không ngờ, tôi chưa kịp nói xong thì người đàn ông đó đột nhiên hằn học cắt ngang lời tôi, "Câm miệng! Tôi nói với cô, cả tháng này, không ai được ra khỏi nhà này! Cô ra ngoài là tự đi tìm chết!"
Tôi cũng sửng sốt trước sự tức giận đột ngột của người đàn ông, nhưng khi ông ta đang xúc động nhất, tôi đã nhanh mắt nhìn và lướt qua eo ông ta.
Tuy rằng không có linh lực, nhưng ở Hạ gia mấy năm qua cũng không ít luyện tập, động tác vô cùng nhẹ nhàng dễ dàng, trên tay đã lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ.
Người đàn ông có vẻ tức giận đến mức không để ý đến động tĩnh của tôi.
Và tôi đã sợ toát mồ hôi lạnh.
Tôi sợ người đàn ông này phát hiện ra điều gì đó, tôi nhanh chóng đổi chủ đề, "Nhưng anh không phải giam giữ 1 mình tôi có phải không?"
Bây giờ tôi hơi bối rối, và tôi chưa suy nghĩ kỹ về điều đó. Nhưng người đàn ông đó rõ ràng là vẫn khá khôn ngoan, ông ta quan tâm và để ý lời nói của tôi.
“Cô...?” Đôi mắt ông ta đột nhiên mở to, “Làm sao cô biết?”
Tôi thầm nghĩ như vậy không ổn, nhưng vẫn bình tĩnh càng nhanh càng tốt, ôn tồn nói: "Đương nhiên biết, bởi vì nghe thấy ông đi sang phòng bên cạnh."
Những gì tôi nói là sự thật, và người đàn ông không nghi ngờ điều đó, sắc mặt của ông ta trở nên bình tĩnh hơn một chút.
“Đó là một đứa bé kì lạ và thông minh" Người đàn ông lẩm bẩm 1 mình rồi tiếp tục nói:“Bên cạnh cô, quả nhiên có một đứa trẻ".
“Nhưng tôi nói cho cô biết, cô không nên cố liên lạc với người bên cạnh.” Ông ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, và nói với tôi một cách đe dọa.
Tôi cau mày, chỉ khi người đàn ông này đang uy hiếp tôi, cũng không để tâm đến, chỉ tiếp tục hỏi: "Vậy ông nhốt tôi vào đến khi nào?"
Nghe thấy tôi định nói tôi muốn đi lần nữa, người đàn ông này không hiểu vì sao lại bắt đầu tức giận.
“Đồ cứng đầu!” Ông ta mắng tôi, “Cô không có lương tâm sao! Tôi đã vất vả cứu cô từ bên ngoài! Cô không có tâm í báo đáp tôi sao!"
Ngưòi đàn ông này phát hỏa thật là kinh khủng, hiện tại tôi không có linh lực, không khỏi co rụt cổ lại, không dám nói lại.
Thấy tôi rốt cuộc cũng không nói nữa, cơn giận của người đàn ông cuối cùng cũng dịu đi một chút, cầm đĩa thức ăn cùng thuốc mỡ, tức giận đi ra ngoài.
Tôi nín thở nhìn ông ta đi ra ngoài, tiếng bước chân biến mất, tôi thở phào nhẹ nhõm, lập tức bắt đầu không tự chủ được nữa.
Thực ra, tôi không chắc chiếc chìa khóa mình đang cầm có đúng không, nhưng tôi chỉ có thể đánh một canh bạc.
Nhưng may mắn của tôi có vẻ tốt, và nó thực sự đúng.
Tôi nhanh chóng tháo còng tay, cử động cổ tay cứng ngắc, bước ngay ra cửa.
Nhưng điều bực mình là cửa cũng khóa, mãi không mở ra được.
Nhưng đôi tay được tự do trở lại, và điều này tốt hơn nhiều.
Tôi rất sợ người đàn ông đó phát hiện, lập tức đi tới bên tường gõ, nói với Tiết Chỉ, "Mẹ sẽ mau tới cứu con, con đừng lo lắng."
Ngay lập tức có một câu trả lời từ bức tường, "Mẹ, người đàn ông là ai?"
Nghĩ đến người đàn ông đó, tôi không khỏi nhíu mày, do dự một chút rồi đáp: "Mẹ sẽ tìm cách đánh đánh ngất ông ta rồi cướp chìa khóa."
Tiết Chỉ đáp: "Tại sao mẹ không giết ông ta?"
Tôi đã choáng váng.
Tiết Chỉ, tuy rằng vẫn là một đứa nhỏ, thằng bé chưa từng nói đến chuyện giết người, làm sao có thể?
Có lẽ nào người đàn ông này đã làm gì đó với thằng bé?
“ Ông ta có làm gì con không?” Tôi hỏi ngay.
Bên kia im lặng một hồi, mới đáp: "Con chỉ nghĩ ra ngoài như vậy sẽ an toàn hơn."