"Á!"
Tôi hét lên, lộp tức cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một bòn tay gầy trơ xương trắng nõn, nắm chắc cổ tay của tôi.
"An Tố!"
Tôi nghe thấy giọng nói của Tiết xán vang lên sau lưng, một cơn gió lạnh lướt qua, tôi lộp tức rơi vào vòng tay lạnh lẽo quen thuộc.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ lại trống trơn, không cỏ bàn tay xương cốt nào.
Tiết Xán hơi nhíu mày, lập tức vung tay lên, trong tay là quà cầu lừa. Kèm theo ánh lừa lúc này tôi mới nhìn thấy cổ tay mình, ta không khỏi giật mình.
Tôi thây có một vết đỏ trên cồ tay, vậy rõ ràng vừa rồi đã có thứ gì đó bắt lấy cổ tay tôi.
"Trong căn nhà này ngoài James và Elizabeth có nhiều hơn hai hồn mà." Tiết Xán vươn tay vuốt nhẹ cổ tay tôi, lúc này đây cổ tay tôi lại trở về như cũ "Còn có những quỳ hồn nhò khác."
Tuy rằng vừa rồi có chút kinh khủng, nhưng dù sao ta cũng là người từng trài qua sóng to gió lớn, tôi cũng không hoàng sợ, chì xoa xoa lòng bàn tay rồi đóng cửa sổ lại, hơi nhíu mày: "Là cùa bọn họ?"
"Ta không rõ." Tiết Xán dìu tôi đi tới bên giường, "Nàng hãy ngủ đi, đêm nay ta sẽ canh cho nàng.".
Nửa đêm còn lại, tôi ngủ không ngon giấc, mấy lần nằm mơ thấy Tiết xán trong rừng cây Trời vừa tờ mờ sáng, tôi tình dậy thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa của ai đó.
"Ai vậy?" Tôi hòi.
"An Tố." Giọng của Tiểu văn từ bên ngoài truyền vào, "là tôi, Tiểu văn, tôi đến để mang bữa sáng cho hai người".
Tôi sững sờ, không ngờ Tiêu văn lại mang bữa sáng đến tận phòng cho tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy Tiết xán không biết đã ngủ say từ lúc nào, tôi vội vàng đứng dậy mở cửa.
Tiểu Vốn mặc một bộ đồ ngù bằng lụa, đứng ở cửa phòng tôi, mỉm cười nhìn tôi với một cái khay trên tay. Trên khay là sữa và bánh mì đơn giàn, "Đây, bữa sáng của cô."
"Càm ơn." Tôi cầm lấy khay đồ ăn, định xoay người lọi, nhưng không hiểu sao, Tiểu Văn lại giữ chặt khay đồ ăn, tôi không thê’ nào lấy được.
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, lại phát hiện Tiểu Văn đang nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt có chút khác với vẻ ngây thơ thường ngày.
Trong lòng có chút lo lắng, càm thấy có gì đó bất thường, tôi thấp giọng hỏi: "Tiểu Văn, cô làm sao vậy"
"Cẩn thận một chút." Tôi vừa định hỏi thêm, nhưng Tiểu Văn đột nhiên ngắt lời tôi, thanh âm trầm thốp vô cùng, "Cẩn thận cái nhà này nha"
Lời nói vừa dứt, cô ây đột nhiên buông tay ra, cửa phòng đóng lại.
Tôi đứng tại chỗ, trên tay cầm khay thức ăn, nhất thời không kịp phàn ứng gì.
Tiểu Vân nói tôi phài cẩn thận? Có lẽ cô ấy đã biết được điều gì?
"An Tố!"
Giọng nói của Tiết Xán đột nhiên vang lên bên tai, cà người tôi bừng tỉnh, quay lại nhìn thấy mình vẫn nằm trên giường.
Ánh ban mai mờ ào từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào cân phòng cổ điển trước mặt tôi, và tôi phài mất một lúc lâu mới nhộn ra, vừa rồi chì là một giấc mơ, tôi mơ thây Tiểu vân mang cho tôi đồ ân sáng, và nhắc nhở tôi phài cẩn thận, giấc mơ này quá là thực.
Và tại sao tôi lại có thể thây một giấc mơ kỳ lạ như vậy? Có điều gi đó không ổn trong cân phòng này khiên thổn kinh cùa tôi trở nên quá nhạy cảm?
"Nàng bị sao vậy An Tố?" Giọng nói lo lắng cùa Tiết Xán vang lên bên tai, tôi ngồng đầu lên, lây anh đang lo lắng nhìn tôi.
"Không có gì, chì là em vừa mới trài qua một giấc mơ rất buồn tẻ." Dù sao cũng chì là một giấc mơ, tôi không muôn nói ra để làm cho Tiết Xán lo lắng cho mình, nên tôi chì thàn nhiên nói.
Tiết Xán gột đổu, vừa định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, có tiêng gõ cửa.
Cốc...cô’c
Tôi sửng sốt, trà lời: "Ai vậy?"
"An Tố." Giọng của Tiểu văn lại từ bên ngoài truyền vào, "là tôi, Tiểu Văn, tôi đến đây để mang bữa sáng hai người".
Tôi đóng băng.
Chuyện gì đang xày ra vậy? Làm thế nào mà tình huống này có thể giống hệt như những gì đã xày ra trong giấc mơ của tôi. Ngôn Tình Sủng
Tôi càm thấy trong lòng có chút rợn tóc gáy, vì vậy tôi lập tức tự mình đứng dậy, tùy ý bước tới và mở cửa.
Ngoài cửa, Tiểu Vân đứng đó tươi cười cầm một khay có sữa và bánh mì kẹp trên đó. Cô ấy nói: "Đây, bữa sáng của hai người." Tôi càm thấy một sự ớn lạnh từ lòng bàn chân lên đến đình đầu.
Bữa sáng này và những gì Tiểu văn nói giống hệt như trong giấc mơ của tôi.
Ngay cà nhân trong chiếc bánh mì sandwich này cũng giống như trong mơ, nó được làm từ cá ngừ và giâm bông.
"Càm ơn." Tôi cồm lấy đĩa ăn, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tiểu Văn.
Tôi muốn xem cô ây có giống như trong mơ không, dặn tôi phài cần thận.
Nhưng lổn này thì không, Tiểu văn chì nhanh chóng nới lỏng khay ra, thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, cô ây không khỏi thắc mắc: "An Tố, mặt tôi làm sao à?"
Bây giờ tôi mới giật minh.
"Không sao, cám ơn bữa sáng của cô." Tôi già vờ bình tĩnh, Tiểu Văn vui vẻ vẫy tay chào tôi, xoay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy, trầm ngâm.
Giấc mơ đó có thực sự chì là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Nhưng tại sao, tôi luôn càm thây như thể nó đang báo hiệu một điều gì đó.
Dù gì sự việc này cũng chì là một giấc mơ nên tôi không để tâm, cũng không nói cho Tiết Xán biết.
Sau khi ân sáng xong, Tiết xán và tôi đi dạo đến một trang trại ở một thị trân nhỏ gần đó, thây rất nhiều cừu và bò, chúng tôi tự mình vắt sữa.
Đến tôi, nghĩ đến bữa ăn nhàm chán tối hôm qua, tôi và Tiết Xán ở lại trang trọi ăn tối xong mới chậm rãi quay về
Khi chúng tôi trở lại lâu đài, đại sành vẫn tối như hôm qua, tôi bột đèn của điện thoại, nhưng không gặp James, chị gái anh â’y và Tiểu Vân.
Sau khi trở về phòng, chúng tôi nhanh chóng tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa định nằm xuống thì đột nhiên nghe thây tiếng bão và sấm sét.
"Có vẻ như đêm nay trời sẽ mưa." Tôi nói với giọng hơi lo lắng, "Không biết có cột thu lôi trong tòa lâu đài cao này không?".
"Không sao đâu." Tiết Xán đứng cạnh xoa đầu tôi nhẹ nói, "Cho dù có sấm sét thì cũng sẽ không đánh dược chúng ta"
Bây giờ tôi mới nhớ ra. Tiết xán là một ma nam đa năng, tôi đã quá lo lắng.
Tôi cười nằm xuống giường và chuẩn bị ngù. Đêm càng khuya, tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, kêu răng rắc trên cửa sổ, khiến ta có chút không ngủ được, trằn trọc trên giường. Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên tôi nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động lạ.
Cốc...cốc...cốc
Tôi bật khỏi giường và cành giác nhìn lên. Âm thanh rất lớn, rõ ràng không phải là tiếng mưa.
Đúng lúc này, Tiết Xán bên cạnh tôi cũng tỉnh lại, ngồi dậy ôm tôi vào lòng, cùng tôi lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ.
Cổc...cốc...cốc...cốc
Tiết tấu của âm thanh này rất chậm, tôi thì thào: "Hình như có người đang độp cửa sổ." Lúc này đèn trong phòng đã tắt, trong phòng tối đen như mực, chúng tôi không nhìn thấy gì. Nhưng đột nhiên, một tia sét đánh tới, chiêu sáng cửa sổ.
Nhìn thấy cành tượng bên ngoài cửa sổ, tôi giật mình.