Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh khiến Công chúa Cao Lệ không kịp phản ứng gì, cô ấy tái mặt và ngơ ngác nhìn tôi.
“Công chúa?”
Mãi cho đến khi tôi gọi cô ấy lần nữa, cô ấy mới định thần trở lại.
“Ông ấy… ông ấy chết rồi sao?” Công chúa vội vàng vùng dậy khỏi vòng tay tôi và run rẩy vẻ mặt đầy sợ hãi.
“ Đúng vậy.” Tôi nhàn nhạt đáp. Tôi nhanh chóng để cho linh lực trong cơ thể mình tản ra, để công chúa tránh qua một bên rồii nhanh chóng nhặt Xạ Nhật cung trên mặt đất lên.
“Vừa rồi …” Giọng nói của Công chúa Cao Lệ từ phía sau vang lên muốn hỏi tôi những khúc mắc trong lòng, tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy đang kéo góc áo của mình vân vê trong tay, do dự nhìn tôi, giống như là đang phân vân điều gì. Lúc lâu sau, cô mới bật thốt lên: “Vừa rồi em rất cảm ơn cô đã cứu tôi…”
Tôi sững sờ một lúc, mới nhận ra cô công chúa nhỏ hư hỏng này đang cảm ơn tôi.
“Công chúa, cô đã vì tôi mà gặp nguy hiểm.” Tôi nhẹ giọng nói, nghe những lời này của tôi Cao Lệ công chúa sững sờ, không khỏi hơi nhíu mày lại hỏi nàng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì.” Cao Lệ công chúa tỉnh táo lại, ánh mắt nàng có chút hoảng hốt nhìn tôi: “Ta chỉ là đột nhiên thấy cô có chút giống phu quân của ta”.
Tôi sững người một lúc mới nhận ra phu quân mà công chúa nói đến chính là Ninh Uyển Uyển mà tôi đã nhập vào năm đó.
Trống ngực tôi đập thình thịch..
Tôi là tôi, tất nhiên tôi không phải trong hình dáng của Ninh Uyển Uyển, nhưng tôi vẫn như người bị bắt quả tang!
Tôi vẫn bị sắc mặt và lời nói này của Cao Lệ công chúa này làm cho kinh ngạc, vì sợ nàng nhìn ra điều gì đó không ổn, nên tôi lúng túng quay mặt đi chỗ khác nói: “Thật vậy sao?”
“Còn nữa.” Cao Lệ công chúa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cau mày nói: “Làm sao ngươi biết ta là công chúa?
Tôi hoảng sợ.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng từ khi gặp mặt, công chúa Cao Lệ chưa bao giờ nói mình là vương gia của Cao Lệ, nhưng lúc vội vàng, tôi đã gọi cô ấy là công chúa.
“Tôi biết cô là công chúa.” Nhưng may mắn thay, bây giờ tôi có tâm lý tốt, vì vậy tôi lập tức biện minh cho mình, “ Vì tôi tinh thông huyền học, nhất là bói toán và thuật số”.
Những gì tôi nói không phải là nói dối, với thực lực của tôi hiện tại, quả thực có thể tính được địa vị hoàng thất của Cao Lệ công chúa.
“Ồ, đúng vậy không?” Cao Lệ công chúa không khỏi nghi ngờ.
Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy một tiếng nổ từ trên cao, trần của cả ngôi nhà bị đập tung ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, vài bóng người lao vào.
“An Tố, cô không sao chứ?”
Vừa ngẩng đầu liền nhận ra đám người kia, cầm đầu là Tiết Phong và Hạ Lẫm, Tiết Phong vẫn đang ôm Tiết Xán trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Xán tràn đầy lo lắng, vừa nhìn thấy tôi vẻ mặt căng thẳng của anh ấy có vẻ giãn ra một chút.
“Tôi không sao.” Lúc này nhìn thấy mọi người ở đât, tôi mới hoàn toàn yên tâm, vươn tay lau vết máu trên mặt, “Tôi đã giải quyết xong Tam trưởng lão và Hạ Doanh rồi, chuyện còn lại mọi người đã giải quyết đến đâu rồi? “
“Một số người vẫn đang gặp khó khăn, nhưng hầu hết chúng đã giải quyết xong xuôi.”
Tôi gật đầu.
Rốt cuộc, Hạ gia không còn là gia tộc hiển hách, vinh quang nữa. Tài nguyên trong tay tôi rất có hạn, tôi không muốn lãng phí quá nhiều tài nguyên cho những người thế chấp này. Cho nên, tôi không do dự trực tiếp cắt đứt với bọn họ. Tôi đưa đầu của Hạ Doanh cho Tiết Phong, không do dự nói: “Treo lên đi, cho đám người kia thấy chủ nhân của bọn họ đã chết như thế nào, để bọn họ bỏ ngay ý định chống lại dòng chính Hạ Gia ta nữa.”
Khi Tiết Phong nghe thấy lời này, anhấy sửng sốt liếc nhìn tôi, hiển nhiên trong lòng anh ấy hẳn không thể tưởng tượng được tại sao tôi lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng Tiết Xán ở bên cạnh đã nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay tôi, vô cảm nhìn Tiết Phong rồi nói: “Ngươi hãy nhanh đi giải quyết mọi chuyện này. Đừng để người nhà của Hạ gia phải hy sinh không cần thiết.”