“Trước kia thì đúng là thế”. Nhị trưởng lão khẽ vuốt cằm, nhưng theo sự sụp đổ của Ninh gia, bảo vật nhà bọn họ rất nhiều đều đã tản mát ra ngoài, trong đó cái Khổn Tiên Thằng này, vốn là vũ khí của Ninh Gia dòng chính đại tiểu thư, Ninh Uyển Uyển. Nhưng sau khi cô ta chết, có một thời gian hồn phách phiêu bạt, Khổn Tiên Thằng ngẫu nhiên mất đi. Mà ta trùng hợp tra được Khổn Tiên Thằng ở nơi nào.”
Tôi lại ngơ ngác một chút, thật không nghĩ tới Khổn Tiên Thằng vậy mà lại từng là vũ khí của Ninh Uyển Uyển. May mà ông trời cũng đang giúp chúng tôi, Ninh Uyển Uyển đã mất cái Khổn Tiên Thằng này rồi, không thì nếu phải đoạt nó từ tay của cô ta thì sẽ phiền phức cỡ nào.
Nhị trưởng lão nói cho chúng tôi biết nơi của Khổn Tiên Thằng, chúng tôi không nói hai lời, hôm sau lập tức đi máy bay lên đường.
Khổn Tiên Thằng, trải qua chín trăm năm phiêu bạt, cuối cùng lưu lạc đến vùng đất cực bắc Mạc Hà, bên cạnh một thôn trang nhỏ.
Chúng tôi đi máy bay vào Hắc Long Giang, máy bay hạ cánh, lên xe buýt lắc lư đi mấy giờ, rốt cục cũng tới cái thôn trang nhỏ kia.
Nhị trưởng lão chỉ cho chúng tôi kinh độ và vĩ độ của vị trí, là ông tự mình suy tính ra, nhưng nơi này cái gì cũng không rõ ràng, chúng tôi cầm bản đồ đến tận nơi hỏi thăm một phen, mới biết được cái làng này được gọi là Thôn chơi diều.
“Thôn thả diều?” Tiết Phong – người bạn đồng hành của tôi, sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ, “Tên gì mà kỳ cục.”
“Kỳ chỗ nào?” Hạ Lẫm liếc mắt, “có lẽ là bởi vì bọn họ am hiểu chế tạo và chơi diều, cho nên liền lấy tên này.”
“Không, không phải như vậy...” Bị chúng tôi hỏi thăm, là một cô bé, vừa nhìn thấy Tiết Phong cùng Hạ Lẫm hai anh chàng cực phẩm đẹp trai, lúc này mặt đỏ tim run, lắp bắp nói không rõ ràng, “Cái tên này, là mấy năm nay mới có. Trước đó cái làng này gọi là Lý Gia Thôn, nhưng là về sau trong làng người họ Lý đều dọn đi cả, cái tên Lý Gia Thôn liền trở nên hữu danh vô thực. Mấy năm này, mấy thôn bên cạnh thường xuyên trông thấy người trong thôn chơi diều, bởi vậy mọi người liền dứt khoát gọi là thôn chơi diều.”
“Thường xuyên chơi diều?” Tôi sửng sốt một chút, ngẩng đầu cảm thụ khí hậu nơi này, “Đất phương bắc gió lớn, chơi diều đúng là có thể, nhưng gió Bắc toàn là gió lạnh, chơi diều hẳn là không dễ khống chế?”
“Vậy, vậy...” Cô bé kia ngước mắt, hết nhìn Tiết Phong lại liếc Hạ Lẫm, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Mấy anh chị muốn đi thôn này à?”
“Đúng vậy.” Tiết Phong vừa nhìn thấy thiếu nữ, máu ong bướm lại nổi lên, “Chúng tôi muốn đi tìm ít đồ, em gái có thể dẫn đường cho chúng tôi hay không?”
“Không... Không được đâu... ” Tôi còn tưởng rằng cô bé sẽ bị Tiết Phong mê hoặc đồng ý, không nghĩ nàng lập tức phản bác, sốt ruột nói, “Cái làng này rất kỳ quái, tốt nhất mọi người không nên đến.”
“Kỳ quái?” Tôi lập tức truy vấn, “Kỳ quái như thế nào?”
“Chi tiết thì em cũng không biết, em chỉ biết thôn xóm bọn họ rất khó gần, căn bản không giao du với làng bên ngoài, tà môn lợi hại.”
Hạ Lẫm nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua bản đồ, chỉ thấy cái thôn chơi diều này nằm ở một cái dốc núi phía sau, bốn phía đều không có những thôn khác, liền mở miệng nói: “Cái làng này vị trí xa xôi, có một chút ngăn cách với bên ngoài, cũng là bình thường.”
“Không phải như vậy đâu.” Em gái kia dường như sợ muốn khóc lên, “Thôn này thật rất kỳ quái, mấy năm trước bốn phía đều là ôn dịch, chỉ có thôn xóm bọn họ giống như không có việc gì, từ đó về sau, bọn họ cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài, kể cả việc đi mua đồ, cũng đều do một bé trai đến mua, chưa từng thấy người lớn nào.”
Bé trai đi mua đồ?
Nghe cô bé này nói, tôi thấy thôn này hoàn toàn chính xác có mấy phần cổ quái.