“Bởi vì ta khác với những con quỷ khác, quỷ khí trên người ta rất mạnh” Tiết Xán nói: “Những nữ tử khác cũng sẽ bị quỷ khí gây tổn thương ngay cả khi họ có bát tự thuần âm. Mệnh cách của nàng cứng rắn nên mới có thể chịu được quỷ khí của ta.” “Mệnh cách cứng cỏi là thế nào?” Tôi càng khó hiểu.
“Mệnh cách là một thứ rất phức tạp, nó có liên quan đến cả thời gian, địa điểm và tinh tượng khi nàng được sinh ra. Cái gọi là mệnh cách cứng cỏi là trời sinh có khả năng kháng với quỷ khí. Nói một cách đơn
giản đó là bát tự thuần âm của nàng dễ thu hút quỷ khí, nhưng đồng thời mệnh cách của nàng cứng rắn nên có khả năng kháng với quỷ khí.” Tôi càng nghe càng mù mờ hơn.
“Vậy ý của anh là, vì ma xui quỷ khiến mà trời sinh tôi có thể đến gần quỷ, còn không bị quỷ gây tổn thương hả?” Tôi tóm tắt lại.
“Nói chung thì là vậy, nhưng…” Tiết Xán nói, khuôn mặt anh tuấn của anh ta đột nhiên sáp lại gân tôi hơn, trong cặp mắt đen lóe lên chút hứng thú: “Ta cũng không tin bát tự kỳ lạ và mệnh cách của nàng là kết quả của “ma xui quỷ khiến gì đó.” “ý anh là gì?” “Vạn vật đều có nhân quả, bát tự và mệnh cách của nàng không thể là ngẫu nhiên, mà là có người lợi dụng phong thủy và nhân tướng học để dày công sắp đặt.” “Thứ này cũng có thể cố ý sắp đặt hả?” Tôi kinh hãi.
“Bát tự dễ khống chế, nhưng mệnh cách quá phức tạp, theo lý thuyết thì không thể cố ý chỉ phối được, nhưng việc là do con người làm ra.” Tiết Xán giải thích: “Nhân quả đều có báo ứng, cách dễ nhất để tạo ra mệnh cách cứng cỏi đó là làm việc thiện tích đức, cuối cùng cái đức nhận được sẽ bùng phát ở một đời nào đó và tạo ra mệnh cách cứng cỏi.” Nói đến đây, trong mắt Tiết Xán lóe lên chút thăm dò: “An Tố, có phải cha mẹ và tổ tiên của nàng thuộc thế gia y học hay là bậc thầy huyền môn (1) gì không?” Tôi không nói nên lời.
Là một cô nhi, không phải tôi chưa từng đoán về thân thế của mình.
Tôi luôn cảm thấy rằng nếu cha mẹ vứt bỏ tôi, nhiều năm như vậy vẫn chưa đến tìm tôi, thì tám mươi phần trăm họ là người nghèo.
Nhưng không ngờ, cha mẹ tôi cũng không phải người bình thường? “Tôi không biết. Tôi mồ côi từ nhỏ. Cha mẹ giờ của tôi là cha mẹ nuôi. Tôi chẳng biết gì về cha mẹ ruột của mình cả.” Tôi cụp mắt, sẽ giọng đáp.
Rõ ràng là Tiết Xán không biết thân thế của tôi.
Khi nghe thấy câu trả lời của tôi, anh ta hơi ngạc nhiên.
“Nàng muốn ta điều tra thân thế giúp nàng không?” Một lát sau, anh ta nói.
Tôi biết rằng với khả năng của Tiết Xán, anh ta chắc chắn sẽ điều tra được.
Nhưng tôi lắc đầu.
“Nếu cha mẹ tôi không cần tôi, tôi cũng không muốn đi tìm họ.” Tiết Xán nhìn tôi và không nói gì nữa, chỉ đột nhiên bế tôi lên giường.
“Anh… anh làm gì đó!” Tôi kinh hoàng.
Chết tiệt, vì cái tên hồn ma này cứu tôi một mạng mà tôi suýt nữa quên việc anh ta xấu xa cỡ nào! Tiết Xán cúi xuống và cẩn thận hôn khắp người tôi.
Tôi sợ đến run rẩy, cứ tưởng anh ta sắp tiến hành bước kế tiếp, nhưng anh ta đột nhiên nằm xuống bên cạnh tôi và ôm lấy tôi: “Ngủ đi, sáng mai tới nhà họ Tiết cùng ta một chuyến.” Lúc này cơ thể run rẩy của tôi mới thả lỏng lại.
“Đến nhà họ Tiết để làm gì?” Tôi thắc mắc.
“Giải quyết một số việc.” Tiết Xán trả lời ngắn gọn.
Cơ thể của Tiết Xán rất lạnh, cảm giác khi được anh ta ôm như đang ngâm mình trong nước lạnh, không thể ngủ được.
Tôi lúng túng xoay người và nói: “Ở đây chật quá, hay là tôi qua giường của Hồng Hà để ngủ…
Nói rồi tôi định đứng dậy, nhưng Tiết Xán kéo tay tôi lại.
“Đừng lộn xôn, trừ khi tối nay nàng muốn hầu hạ ta một lần nữa” Anh ta kề sát tai tôi và hạ giọng uy hiếp.
Cùng lúc đó, tôi cũng cảm giác được một vật cứng lạnh lẽo ở phía sau chống vào người tôi.
Tôi sững người một lúc mới có phản ứng.
Đậu phông! Tôi lập tức không dám nhúc nhích.
“Tôi… Tôi sợ anh không thoải mái và không ngủ được vì chật chội… Tôi viện cớ.
“Yên tâm, ta không cần ngủ.” Trên trán tôi lập tức hiện lên ba vạch đen.
Anh không cần ngủ thì chen trên cái giường nhỏ tồi tàn này với tôi để làm gì chứ! Tôi tức giận nghĩ, nhưng tôi đã ngủ say trong vòng tay lạnh lẽo của Tiết Xán từ lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau, tôi và Tiết Xán bắt taxi đến nhà họ Tiết.
Trước khi đến tôi đã gọi cho Tiết Phong trước, vì vậy khi chúng tôi vừa xuống xe đã nhìn thấy một biển người chào đón.