Chương 1066: Ta muốn rời đi
Edit by Như Oanh
Thân thể của ta bởi vì quán tính về sau xoay người, thẳng tắp nhào vào lòng đối phương.
Một lồng ngực mạnh mẽ quấn lấy cơ thể tôi, mang theo hơi thở ấm áp, nhưng sau khi tôi nhận thấy người đang kéo tôi là Hạ Lẫm , sắc mặt tôi đột nhiên tái nhợt.
“Chuyện này, sao vậy? Tôi lại ảnh hưởng đến anh sao?”
Đừng trách tôi nói năng rụt rè, sau nhiều lần bị Hạ Lẫm từ chối, tôi không thể tưởng tượng được anh ấy có chuyện gì tốt với tôi.
Phản ứng theo bản năng là chống lại, và nhanh chóng rời đi.
“Cô đang sợ ta?”
Tôi cúi đầu, không để ý vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của Hạ Lẫm , thần sắc hắc ám và thù địch dần dần tỏa ra từ trong cơ thể tôi, nghe xong những gì Hạ Lẫm nói, ta không được tự nhiên muốn từ trong ngực của anh tránh thoát ra, phát hiện khí lực của anh lớn như vậy, căn bản cũng không phải là tôi có thể phản kháng về sau, tôi mệt mỏi mở miệng, hi vọng anh thả tôi rời đi.
“Có chút sự tình anh biết chẳng phải được rồi? Không cần thiết hỏi ra lời, tôi còn phải sớm về bệnh viện chiếu cố Mộng Dao, vẫn là theo mong muốn của anh.”
Ta không nói ra miệng còn tốt, vừa nói ra. Hạ Lẫm nhìn xem ánh mắt của ta cơ hồ muốn bắn giết ta.
Một đôi mắt đen híp lại thành một khe hở, tia sáng đỏ nguy hiểm nhìn chằm chằm vào lòng tôi hoảng sợ.
“Ta nói, anh đây là muốn. . . Aaa?”
Tâm tư ta tự loạn chuẩn bị nói lung tung , Hạ Lẫm không đợi ta nói xong lời nói, đột nhiên liền đem ta gắt gao chống đỡ tại nơi hẻo lánh trên tường.
Ánh mắt sáng rực chằm chằm đến ta hốt hoảng.
Cho tới bây giờ không có bị người gần như vậy đối diện, vẫn là theo như thế mập mờ tư thế chống đỡ tại mặt tường.
Trên mặt ta đột nhiên một trận đốt nóng, nhất là tại Hạ Lẫm càng ngày càng đến gần khuôn mặt tuấn tú về sau, mặt của ta đốt nóng hừng hực.
Edit by Như Oanh
Hạ Lẫm anh ấy làm sao rồi !
Làm sao đột nhiên làm ra như thế mập mờ cử động? Đùa ta? Hay là. . .
Tôi vẫn chưa tìm ra lý do cho động tác đột ngột của Hạ Lẫm , và tôi thực sự trở nên say sưa, nhất là khi môi anh ấy sắp đến gần môi tôi, mắt tôi theo bản năng nhắm lại.
Nhịp tim của tôi đang tăng nhanh, và cảm xúc của tôi rất hỗn loạn.
Những âm thanh xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, và tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như động cơ..
Hạ Lẫm cách tôi rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được hơi thở của anh trên môi, ngứa ngáy khó chịu..
Tôi còn tưởng rằng Hạ Lẫm đột nhiên phát hiện ra tính tốt của tôi, muốn đến gần tôi, cho đến khi tôi cảm thấy môi anh ấy đột nhiên chuyển từ trước mặt tôi đến tai tôi, tôi mới biết mọi thứ đều là do mình suy nghĩ quá nhiều.
“Tôi nghĩ mấy ngày nay tôi sẽ rất bận. Khi cô ở bệnh viện, hãy ở bên cạnh Ninh Mộng Dao. Đừng để cô ấy đưa cô đến đồn cảnh sát trước khi tôi tìm ra nhân chứng.”
Giọng anh ấy trở lại đều đều, giọng điệu thờ ơ đến mức anh ấy chỉ đang muốn nói với tôi những điều thầm kín.
Trong lòng tôi có cảm giác chênh vênh vô cớ, suy nghĩ của tôi quá xa rời thực tế, hóa ra Hạ Lẫm chưa từng có cảm giác kỳ lạ với tôi.
“Được.”
Ta mở mắt ra cô đơn đáp lại Hạ Lẫm mới phát hiện mới vừa rồi còn cử chỉ mập mờ Mộ Hành bỗng nhiên cùng ta ngăn cách khoảng cách lớn.
Mà anh đứng quay lưng về phía ta, ngay cả liếc lấy ta một cái cũng không chịu.
Ta mang theo thất thần rời đi Hạ Gia, loáng thoáng nghe được Điền quản gia đang gọi Hạ Lẫm.
Dường như xảy ra chuyện gì, Hạ Gia các trưởng lão đều đến tìm anh, chỉ là ta không có cơ hội đi qua hỏi, mà quay lại Tiết Phong đã chở ta rời đi.
Ta càng sẽ không biết, tại ta rời đi Hạ Gia một khắc này, Hạ Lẫm nhìn xem trong ánh mắt của ta không có mới đầu lạnh lùng cùng xa cách, nhiều chính là không nói rõ được cũng không tả rõ được ôn nhuận tình cảm.
Ta ngồi tại xe Audi trên ghế lái phụ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ rút lui phong cảnh, Hạ Gia biệt thự đã đã thành hạt gạo lớn nhỏ.