Chap 1030
Edit by Như Oanh
Tôi ngạc nhiên nhìn Tiết Phong , không hiểu sao đột nhiên anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy.
Nhưng tôi vẫn không hỏi ra miệng , một tháng thực hành tôi đã quyết tâm.
Mặc dù linh lực của tôi không tăng, nhưng tâm tính của tôi đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ và không dễ dàng nhượng bộ khuất phục.
Thế là tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhặt bao cát buộc vào cánh tay và bắp chân.
Tôi không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Tiết Phong khi anh ta nhìn tôi, chỉ là thói quen run chân, săn cánh tay.
Còn tốt thay, nó không ảnh hưởng đến bước đi của tôi.
Khi tôi đã sẵn sàng, tôi rời ra cửa.
Trước khi đi, Tiết Phong đột nhiên ngăn tôi lại.
“Chờ đã, nếu có thể trả lời ta về quan hệ giữa Ninh gia và cô, 15 km chạy này sẽ hủy.”
“Ồ? Ninh gia? Đó là gia tộc của ai? Xin lỗi, ta không biết, ta vẫn là tiếp tục chạy bộ đi.”
Đối với việc Tiết Phong đột nhiên nhắc tới Ninh gia, một trong ba gia tộc lớn, ta trực giác anh ta muốn điều tra lai lịch của ta, cho nên mới lựa chọn trực tiếp chạy đi, miễn anh phát sinh sự cố.
Ba tiếng đồng hồ chạy 15 cây số, cho dù không thành công, Tiết Phong cũng sẽ từ bỏ việc dạy tôi, tôi cũng có cách để anh ấy tiếp tục dạy tôi.
Trong lòng tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng đối phó với Tiết Phong sau khi thất bại.
Ta vừa nghĩ, liền rời đi không đợi Tiết Phong trả lời.
Khi tôi quay lại Tiết Phong sau khi chạy 15 km theo chỉ định của anh ấy, thì đã ba tiếng đồng hồ sau đó.
Mà cửa phòng Tiết Phong đã đóng rồi, bấm chuông cửa mà không có ai ra mở cửa cho tôi, tôi mới biết Tiết Phong cố ý làm vậy .
Tôi bất lực lắc đầu, ấn cánh tay, bắp chân và bắp đùi đau nhức, chậm rãi đi tới Hạ gia.
Vừa bước vào Hạ gia, không ngờ lại không bị cản trở, cho đến khi tôi nghĩ mình có thể yên tâm vào phòng, đang định nghỉ ngơi thì đèn trong phòng tôi ở đột nhiên bật sáng.
Và những người mà tôi luôn nghĩ rằng không nên xuất hiện đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa trong phòng tôi và nhắm mắt lại.
“Hạ Lẫm ? Anh tại sao lại ở trong phòng của ta? Anh không phải ở bệnh viện, hay là ở phòng ngủ của chính mình, hoặc là đi nơi nào đều được, cũng không nên ở chỗ này!”
Rõ ràng, sau khi tôi phát hiện người trong phòng là Hạ Lẫm , tôi kinh ngạc nói không nên lời.
Mặt tôi không rõ ràng và thậm chí còn bối rối.
Hạ Lẫm phản ứng khá là bình tĩnh.
Cảm nhận được giọng điệu càng ngày càng lạnh lùng của Hạ Lẫm , thần kinh tôi căng thẳng đến cực điểm.
Anh ấy đã lâu không trả lời lời của tôi, để tôi ở trong phòng của mình và thậm chí không dám thở.
Ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ đánh một trận im lặng với tôi, Hạ Lẫm đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi thẳng đến chỗ tôi.
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, và thậm chí nín thở, tôi sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ hành vi nào của anh ta.
Bất quá, Hạ Lẫm không nói gì, cũng không có làm bất cứ động tác gì, mà là mở to hai mắt đen sâu như băng lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm ta, trực tiếp nhìn chằm chằm ta sau khi da đầu tê dại không có hành động khác.
Và hành động này khiến tôi hụt hẫng hơn cả cái nhìn này.
Tôi không ngờ rằng Hạ Lẫm lại đưa tay ra, ôm tôi vào lòng mà không nói một lời, ôm tôi vào lòng.
Sau đó, anh nói bên tai tôi: “Sao cô không ở nhà đêm khuya, tôi có thể kiểm soát bản thân không đến tìm cô, nhưng tôi không thể kiểm soát suy nghĩ của mình.”
“Sao cơ?”
Hạ Lẫm hiếm thấy dịu dàng ôm ta như vậy, ta nhất thời không phản ứng.
Khi nhận ra Hạ Lẫm đang lo lắng buổi tối tôi không trở về nhà, trong lòng liền có một luồng ấm áp.
Tôi mở miệng giải thích, Hạ Lẫm lại đột nhiên buông ra ôm chặt tôi, ánh mắt sắc bén bắn vào cánh tay và cổ tôi.
“Ai cho phép cô để lại vết bầm tím trên cổ và cánh tay của mình?”
Một giọng nói hống hách và cô đọng vang lên từ đỉnh đầu tôi, tôi theo thói quen anh ta và nhìn vào cánh tay mình.