Địa điểm này thật đẹp, rất phù hợp để đi dã ngoại. Rừng rậm nhiệt đới với những ngọn cây thân gỗ cao khổng lồ nằm trên đỉnh một cột đất. Núi rừng này được bao quanh mọi phía bởi biển, có thể thấy rằng nơi đây cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Trời đang mùa hè, nắng gay gắt chiếu xuống khiến mặt biển sáng lấp lánh. Ngẩng đầu lên là thấy hàng hàng lớp lớp tán cây xanh mướt che bóng dưới đất. Không khí trong lành không khói bụi, không gian yên bình không tiếng động. Nếu chỉ về cảnh sắc thì nơi đây đúng là chốn thiên đường, nhưng đáng tiếc ngoài Thịnh ra không ai có tâm trạng ngắm cảnh. Đoàn người bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, ai cũng không muốn làm phiền giấc ngủ của cư dân duy nhất ở đây. Trên rất nhiều cây rừng là những chiếc đuôi nàng tiên cá khổng lồ óng ánh do được ánh nắng rọi xuống. Chúng trải dài từ gốc lên đến đỉnh cây, nằm trên đỉnh là đầu của sinh vật này, trông như ốc sên. Người trong đoàn đều thấy sợ hãi, ai cũng nhìn thấy vài mảnh xác người trong mấy chiếc đuôi như pha lê trong suốt kia.
Trang phục lần này là đồng phục hướng đạo sinh Thịnh hay thấy trên ti vi, cậu đoán mình đang trong một chuyến thám hiểm. Đoàn có mười bảy người, mười nam đội mũ lưỡi chai, bảy nữ đội mũ vành tròn, mỗi người đều có một ba lô riêng. Ngoài đèn pin và dao gấp, có ba lô chỉ có một hộp đồ ăn, có cái đựng một chai nước khoáng lớn, của cậu có hộp cơm thịt lợn xay. Mọi người vẫn đi tiếp sâu vào trong rừng. Mỗi người cầm một mảnh tam giác, ghép tất cả lại thành một tấm bản đồ, điểm đánh dấu gần một hồ nước. Đến điểm được đánh dấu, mọi người quyết định nghỉ chân, chờ chuyện gì đó xảy ra tiếp. Từng nhóm tự chia ra đi thám thính xung quanh khu vực, Kiên đưa cậu chai nước khoáng mát, hoá ra vào trong mơ trạng thái ai cũng trở về tỉnh táo. Tuy giận nhưng hoạt động dưới cái thời tiết oi bức này thật khó chịu, cậu tu nước ừng ực. Hào định lấy chai nước uống, Kiên nhanh tay cất đi.
"Nên tiết kiệm nước chút, tôi thấy lần này du lịch nhiều ngày đấy." Kiên nói với Thịnh, ý không cho Hào nước.
Thịnh cũng không có ý định bắt bẻ địch ý của Kiên với Hào bây giờ. Cậu còn chút hối hận vì xúc động quá mà nghe Hào đi vào giấc mơ này, rõ ràng anh ta cũng chả tốt đẹp gì hơn Kiên, hẳn anh ta phải có mục đích gì đó. Đột nhiên có tiếng hét, rất nhanh người hét lên có vẻ đã bịt miệng lại nhưng dường như những sinh vật quái dị kia đã tỉnh giấc bởi vì trong gió thoáng truyền đến tiếng rít. Kiên phản ứng nhanh nắm tay Thịnh chạy đi, được quãng đường thì đất sập xuống.
Bụi đất dần bay đi, chút ánh sáng lọt xuống qua những lớp lá to đùng phía trên hiện lên vẻ hoang vu của nơi này. Không ngờ dưới lòng đất lại là một kiến trúc cổ.
"Kiên! Kiên!..." Thịnh lay người Kiên, lúc hai người rơi xuống cậu được Kiên ôm chặt đỡ đệm ở dưới.
"...Đỡ tôi dậy." Kiên nhăn nhó nói.
May không bất tỉnh, dù sao người cũng có ba lô đỡ ở dưới. Cậu nhẹ người, dìu Kiên ngồi dậy trước xem có chấn thương gì không. Ổn định tinh thần, hai người ngắm nghía xung quanh. Hành lang một đường vòng cung tối tăm, hai bên tường đá rêu phong cây leo mọc đầy. Trần nhà loang lổ, không biết sàn có bị sập nữa không. Cả hai đi hướng bên trái một đoạn thì thấy có vệt máu đứt quãng trên sàn, nối tiếp trên tường là vết hai bàn tay máu đã khô.
"Hay là quay lại đi đường kia đi!" Thịnh kéo tay Kiên.
"Tôi không nghĩ đường kia khả quan hơn đâu." Kiên nói, nắm lấy tay cậu: "Để ý xung quanh xem có gì bất thường thì bảo tôi."
Cả một đường đều vòng cung, dốc dần xuống, rất có thể được xây thành hình tròn, vài chỗ có ngã rẽ vào trong nhưng hai người không đi vào. Đến một cầu thang dẫn xuống dưới, ở góc tường có một chiếc túi xách.
"Thẻ phòng 402, khu nghỉ dưỡng Hang Mộng Mơ." Kiên lấy gói đựng thẻ trong túi ra đọc.
"Kem dưỡng da này!" Thịnh lấy ra hộp kem mới dùng được một ít, cậu thử bôi lên tay.
"Này... Chưa kịp bảo đã dùng rồi! Cứ táy máy cơ!" Kiên nói: "Lần sau đừng sờ mó đồ linh tinh!"
Nghe thế cậu chỉ bĩu môi, lấy kem ra bôi mặt. Kiên thấy vậy thì cau mày, cướp lấy hộp kem từ tay cậu.
"Cậu làm sao đấy? Cứ tỏ thái độ từ lúc vào đây đến giờ!"
"Chả sao cả!" Thịnh đáp hờ hững.
"Có chuyện gì cứ nói ra xem nào! Thằng Hào ép cậu lôi tôi vào đây à?" Kiên đặt hai tay lên vai cậu, cúi đầu hỏi.
"Cậu là đồ dối trá!" Thịnh nhăn mày nhìn vào Kiên, đột nhiên lớn tiếng: "Tôi tưởng cậu đi làm, hoá ra cậu đi chơi gái. Hơn nữa cậu còn bán đi mảnh vỡ giấc mơ, nó là cách duy nhất để không phải đến mấy nơi như này nữa đấy. Vậy mà cậu lại bán đi..."
"Bình tĩnh nào, chuyện không như cậu nghĩ đâu! Ở đây không tiện, về nhà tôi sẽ giải thích." Kiên nhăn chặt mày.
"Hứ! Tôi cóc cần biết cậu đi chơi gái hay trai. Tôi chỉ cần mảnh vỡ..." Cậu vùng vằng lùi tới cầu thang, có bàn tay đột nhiên kéo mạnh chân cậu xuống.
Tùm! Nước bắn tung toé, Kiên nhảy hẳn xuống tầng, đạp mạnh vào cánh tay đang túm gáy Thịnh cho đến nát đi. Tầng này nước cao đến đầu gối, Thịnh vẫn nằm mặt ngập trong nước không động đậy khiến Kiên lo sợ. Cậu đột ngột ngồi dậy mỉm cười nói:
"Ê này! Tôi không hề cảm thấy khó thở ở dưới nước luôn nhá!" Cậu nói rồi lại nằm úp mặt xuống thử: "Được thật này!"
Kiên thở phào ừ một tiếng rồi chiếu đèn pin xung quanh xem có gì bất thường không, xong cũng thử úp mặt xuống.
"Tôi không có được." Kiên nói.
"Sao lại thế?" Thịnh nhăn mày.
"... Tôi đoán do cậu bôi kem dưỡng da kia đấy."
"Vậy cậu thử bôi đi rồi xem."
Kiên đưa cậu lên trên cầu thang ổn định tinh thần trước. Ở dưới tầng tối hơn chút, trông vô cùng nguy hiểm, trên này tuy thực vật che kín nhưng vẫn có thể biết được trời đang sáng, vậy đây có thể là tầng một. Hơn nữa, cậu phát hiện ra bên trong ba lô kì lạ không bị ướt một chút nào, đồ đạc vẫn còn y nguyên.
"Mà thứ vừa nãy là gì vậy?" Giờ Thịnh mới rùng mình nhớ tới.
"Một cánh tay mục rữa." Kiên đáp, tay thoa kem.
"... Giờ làm gì đây?"
"Đi xuống phòng 402 thôi." Kiên nắm tay Thịnh đi.
Lần này nghiêm túc, cậu cẩn thận theo sát Kiên. Hẳn Kiên đã đoán trước được đây là giấc mơ khó rồi, cậu tự nhiên thấy hối lỗi vì lôi Kiên vào đây, mà lại còn không mắng chửi cậu nữa. Mà giờ Hào đang ở đâu cậu cũng tự hỏi, cậu nghĩ rằng đã lỡ vào đây rồi thì có thêm anh ta đi cùng vẫn tốt hơn. Còn cái thứ vừa nãy làm sao mà động đậy được, cơ chế hoạt động của giấc mơ này là gì thì cậu không rõ nhưng cậu đoán anh bạn trai dường như biết gì rồi.
Đang mải suy nghĩ thì Kiên dừng lại làm mặt cậu đập vào lưng. Phía trước là một ngõ cụt, hai người lại lội nước đi ngược về, đầu bên kia cũng là ngõ cụt. Vậy là muốn xuống tầng dưới chắc phải đi vào trong rồi, trên đoạn đường có một lối rẽ vào phía bên trong như trên tầng một. Lối rẽ này dẫn đến một ngã ba khác, trên dãy hành lang có biển chỉ dẫn đến phòng ăn. Hai người hướng theo biển chỉ dẫn, bước qua cánh cửa, tiến lên phía trước thì Kiên đi trước bị hụt chân, ngụp nước kéo theo Thịnh. Hoá ra vừa qua cánh cửa thì đi bên trái để đến bậc thang đi xuống.
Phòng ăn rộng lớn như ở nhà hàng vậy, có đặt giá để ăn buffet. Vì không gian rộng nên ánh sáng không chiếu hết được, tầm nhìn có hạn chế nên hai người chỉ dám đi xem chút. Một phần là tối, một phần là cả hai đều nhận thấy lúc ngã xuống, tuy ở dưới nước, có thể chạy nhảy giống y trên cạn nhưng cả người nặng trịch không thể bơi lên được, và quan trọng nhất là không nói chuyện được với nhau bởi âm thanh rất bé.