"Đây là đâu vậy?" Thịnh nói thầm.
Vừa mở mắt ra đã thấy xung quanh mình ngập tràn trong biển người mênh mông. Tay cậu tự giác chắn trước ngực, trong hoảng loạn cậu xuôi theo dòng người chen lấn cố gắng nhích chút sang ngang. Cậu có cảm giác sợ hãi rằng nếu như biển người này mà bắt đầu xô đẩy nhau thì thảm họa sẽ xảy ra thực sự. Quả đúng như vậy, cậu bị đẩy lên trước tí chút ngã, may mà vẫn trụ vững. Nhưng điều đó vẫn không khả quan lắm khi mà sau một lúc di chuyển thì cậu không thấy một chút dấu hiệu nào của một ngôi nhà, không, phải là một đồ vật mới đúng, xung quanh chỉ toàn người là người.
Trái ngược lại với hoàn cảnh, xung quanh quá đỗi tĩnh lặng. Không một tiếng động, đến cả tiếng bước chân cũng chẳng có.
"Mà khách sạn Bỏ Em Vào Ba Lô đâu rồi?" Thịnh lo lắng, lẩm nhẩm tên địa điểm được thông báo lúc mới vào giấc mơ này.
Dòng người bắt đầu xô đẩy mạnh hơn, cực chẳng đã, Thịnh bám vào áo người phía trước rồi ôm chặt luôn người ta.
"Xin lỗi! Anh ơi cho em nhờ với ạ!" Thịnh lo lắng nói.
Không thấy người kia bảo gì nên cậu càng lo. Cậu cũng sợ lắm chứ, ai biết cậu đang ôm có phải người hay không, dù sao thì đây cũng đâu phải thế giới mà cậu sống. Thịnh cứ ôm chặt đi theo người ta, có vài đoạn cậu phải liều mà quắp chân lên cả người ta vì cậu bị đẩy đến nỗi chân không kịp chạm đất. Thật may mắn, chỉ chút nữa thôi cậu nghĩ mình sẽ chết vì ngạt, vì mỏi mà buông tay mất, người kia đi vào một quán sáng đầy ánh điện.
Tay vẫn không dám buông ra, Thịnh ngước lên nhìn - nhà nghỉ "BỎ EM VÀO BALO", nghĩ thầm trông giống quán nhậu thì đúng hơn.
"An toàn rồi đấy." Cái người đằng trước kia bỗng nói.
"Em cảm ơn." Thịnh bỏ tay ra ngượng ngùng nói.
Sao nghe giọng quen quen ta, giờ cậu mới cảm thấy nhìn đằng sau người này cũng khá quen, với lại cái giọng tenor nam tính này vừa quen vừa lạ nhá. Người kia quay người lại, trông vẻ mặt khá là ngạc nhiên đi.
"Ơ!"
Tiếng lòng Thịnh gào thét, nam khôi lớp hạng một cấp hai mà các giáo viên nữ bàn tán khắp trường kìa. Chẳng phải là Kiên sao?
"Thịnh! Ừm...còn nhớ tôi là ai không?" Kiên hơi nhướn mày hỏi.
Trong lòng cậu điên cuồng gào thét ba chữ "đẹp trai quá".
"Ừm, còn nhớ... Kiên học lớp A1." Thịnh nói.
Kiên mỉm cười như mừng lắm. Thịnh cố giữ mặt lạnh, nói:
"Có gì mà cười? Chả phải đây là thế giới kinh dị sao? Có thể chết bất cứ lúc nào đấy."
Cậu chỉ muốn cho mình mấy cái tát sau khi nói xong, cứ lúc nào nói chuyện với mấy người đẹp trai mà không quen mấy là lại nói linh tinh.
Kiên ồ một cái rồi nói:
"Thế thì càng phải cười lên chứ, vì mình còn sống mà."
Chắc thấy Thịnh không bình tĩnh, Kiên liền nói tiếp:
"Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây."
"Tôi cũng không ngờ." Thịnh nói: "Tôi không ngờ là tôi với cậu chỉ có gặp nhau ở lớp học thêm thôi mà cậu còn nhớ cả tên tôi đấy."
"Tôi còn nhớ có lần tôi nghỉ học, thấy cậu đạp xe đi học qua, thế là tôi gọi cậu lại nhờ đưa hộ tôi tài liệu cho lớp trưởng." Kiên nói.
Nghe thế Thịnh chợt cảm thấy ngại vì hồi đó cậu như thằng dồ vậy, mà người ta thì đúng chuẩn con nhà người ta - cao to, học giỏi, đẹp trai, trắng; người đâu trước cao mét 80, giờ chắc mét 87, 88. Thế mà chả bù cho cậu chút.
"Sao vậy?" Kiên hỏi: "Vẫn còn mệt à? Ngồi bàn kia nghỉ đi."
"Ừm". Thịnh chợt tỉnh lại từ dòng suy nghĩ linh tinh, đáp tiếng.
"Chỗ này giống nhà ăn nhỉ?" Kiên nói.
Thịnh chỉ im lặng ngồi xuống, lại lấy chân đá ghế.
"Sao vậy?" Kiên hỏi.
"Không biết nên buồn hay vui khi thấy cậu ở đây nữa..."
"Thấy vui đi, nếu không có tôi thì cậu đã chết bẹp rồi nhỉ."
Ặc! Thịnh không nói nổi nữa.
Từ ngoài cửa cất lên tiếng than trời than đất. Một người phụ nữ mặc đồ ngủ bước vào. Phía sau cô ta là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Hai người khuôn mặt mệt mỏi, đi như lết về phía bàn Thịnh với Kiên đang ngồi. Rồi một cô gái cao to mặc váy ngắn cũng bước vào với tình trạng như hai người kia. Năm người ngồi vừa đủ vào một cái bàn. Thở sâu vài lần, người đàn ông ngẩng mặt lên hỏi:
"Đây là đâu vậy? Tôi nhớ mình đang ở chỗ làm mà."
Ra là bác sĩ trực ca đêm, Thịnh đánh giá ngoại hình, nghĩ trông anh ta cũng được.
"Đây là giấc mơ, hiện thực của giấc mơ." Kiên nói.
"Là sao cơ?" Ba người kia cùng cao giọng.
"Thì là mơ đó, ngủ rồi mới đến được đây." Thịnh nói.
"Chuyện hoang đường gì thế này?" Cô gái người sặc mùi nước hoa với mùi rượu tức giận nói.
"Mà bay màu trong mơ thì không còn tỉnh dậy nữa đâu." Thịnh không để ý cô ta, mỉm cười quay sang nói bâng quơ với Kiên.
Ba người kia nhăn mày, Kiên quay sang nói:
"Là chết đó."
"...Chết!...Chết, là sao?" Người phụ nữ tái mặt, mấp máy môi.
Cạch! Cánh cửa sau chỗ quầy thu ngân mở ra, một người đàn bà múp míp người ướt đẫm mồ hôi bước ra đi đến chỗ năm người. Bà ta cười tươi rói khiến cho đôi mắt híp lại giờ trông như nhúm bị thụt sâu xuống.
"Kính chào quý khách đến nhà nghỉ Bỏ Em Vào Ba Lô, đây là chìa khoá phòng quý khách đã đặt trước ạ."
Bà ta đưa cho Kiên, Thịnh, người phụ nữ, người đàn ông và cô gái chìa khoá phòng được đánh số lần lượt từ 1 đến 5. Rồi bà ta cầm một cái ô đưa cho Kiên:
"Vì quý khách là người đầu tiên đặt phòng vào dịp lễ hội như này nên chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ tặng quý khách."
Đó là một chiếc ô to màu đen, nó có thể che đủ ba người.
"Chúng tôi?" Người đàn ông nói: "Còn có người khác nữa à?"
Thịnh nghĩ hoặc đó chỉ là lời nói khuôn mẫu.
"Quý khách vừa mới đến hãy đi nghỉ ngơi trước đi, còn chưa vào lễ hội mà đã đông người như thế này rồi, các vị may lắm đấy, không nhanh chóng là không còn phòng trống đâu." Bà chủ nhà cười to nói.
"Xin hỏi lễ hội gì vậy? Mà nơi đây là đâu?" Người đàn ông lên tiếng hỏi bà chủ nhà.
"Quý khách cứ nói đùa. Đặt được phòng sớm như này thì phải biết rõ chứ." Bà ta trợn to mắt nói khiến mọi người câm nín, người phụ nữ sợ đến nỗi che miệng mình lại.
"Bao giờ cơm trưa xong sẽ có thông báo đến quý khách. Không còn điều gì nữa, vậy thì tôi xin phép." Bà chủ nhà nói rồi rời đi.
Mọi người hướng về phía cầu thang để về phòng mình dù cho có hoang mang đi nữa.
Nhà nghỉ này chỉ có hai tầng nhưng rất là rộng. Bước vào cửa là một phòng rộng lớn với nhiều bàn ghế, bên trái là quầy thu ngân, sau chắc là phòng chủ nhà. Đối diện bên trái là bên phải với cầu thành xoắn ốc bé để lên tầng hai, đầu tiên là phòng 5 đối diện cầu thang, rồi đến phòng 4 và phòng 3, rồi phòng 2 và phòng 1.
Bỗng Thịnh dừng lại trước cửa phòng. Kiên gọi cậu quay lại, đối diện phòng 2 là phòng 1. Kiên nói:
"Cho cái ô này, tối ngủ mà ôm."
"Hả?Tôi không khách sáo đâu." Nói rồi Thịnh cầm lấy: "Không được đòi lại đâu đấy."
Thấy Kiên đảm bảo không lấy lại, Thịnh cầm ô vào phòng mình. Căn phòng một giường, một tủ quần áo bé, một cái bàn và một phòng tắm.
Nhịn nãy giờ, Thịnh đi vào ngay phòng tắm để lau mặt mũi. Cậu đi ra ngồi xuống giường, mày mò tìm hiểu cái ô. Chỉ là một cái ô to bình thường có tay cầm như cái gậy. Cậu cũng băn khoăn, Kiên đã phát hiện ra điều gì mà lại đưa cho cậu cái ô này.
"Chắc không nhanh như vậy mà biết được gì đâu nhỉ... Hay dở trò gì rồi?" Thịnh lầm bầm.