Chiều đến, Di với đầu óc hoàn toàn trống rỗng cố gắng vượt qua hai tiết đầu đầy buồn ngủ. Cuối cùng tiếng trống giải thoát đã vang lên, nhưng với Di đó không chỉ là âm thanh giải thoát mà còn giống như một điềm báo thay đổi tuổi 16 vốn bình thường của nó.
Di giả vờ cất dụng cụ học tập lâu hơn bình thường, Yến Vy vì còn tiết ôn học sinh giỏi nên đã chuồn trước vì thế việc nó rề rà cũng chẳng ai hối thúc. Đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt, trống trơn, tất cả đã ra về. Di cởi chiếc balo vừa đeo lên được một bên vai, không thương tiếc mà quăng đại lên bàn. Nó đi xung quanh lớp, kéo rèm để che lại hết toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào. Lớp học sáng sủa thoáng chốc chìm trong bóng tối. Di về lại chỗ ngồi, thở ra một hơi rồi gọi.
"Anh Duy, anh có đó không?"
Chẳng mấy chốc cơn lạnh buốt lại xuất hiện như mọi lần, Minh Duy cất tiếng.
"Anh đây nè."
Sau khi bỏ cả một buổi trưa để công tác tư tưởng, Võ Phương Di đã thành công thôi miên bản thân mình hãy coi Minh Duy là một thứ gì đó vô định và vô hại. Dù chưa biết chắc trong tương lai Duy có bẻ gãy cổ mình như đã nói lúc sáng hay không nhưng Di sẽ cố hết sức để đối xử bình thường với anh.
"Đầu tiên trước khi vào cuộc bàn bạc của anh và em ngày hôm nay. Em có một câu hỏi? Là như thế này, sau khi phân tích thì em cảm thấy là thực chất từ sáng đến giờ anh luôn quan sát em. Không khí và nhiệt độ lúc đó vô cùng bình thường. Cho đến khi anh cất tiếng, không khí lẫn nhiệt độ đều giảm xuống không phanh. Anh có thể thay đổi chuyện này trước được không?" Di nói, hơi hụt hơi vì khó thở.
"À ừ, được. Để anh thử xem nào." Trong căn phòng học không đủ ánh sáng, linh hồn Minh Duy lo lắng trả lời.
Không gian bỗng yên lặng, vài cơn gió đìu hiu nhẹ nhàng thổi vào tấm rèm. Tất cả như làm tăng sự u ám và bí hiểm trong lớp học của Di. Chiếc quạt trần bỗng vang lên vài tiếng lẹt kẹt như muốn rơi từ trần nhà xuống, chiếc bình hoa trên bàn giáo viên cũng không một lý do mà rơi xuống đất. Di nín thở, mở to mắt quan sát tất cả. Đột nhiên tất cả đều dừng lại, sự im lặng lại một lần nữa kéo đến lớp học. Di cảm thấy không khí đã trở lại bình thường, nó vội hít lấy hít để oxi như bù lại giây phút khó thở lúc nãy.
"Được chưa nhóc ơi?" Duy hỏi.
"Được rồi đó anh." Di đáp, song lại hỏi Minh Duy, "Anh không... Ờm... Hiện nguyên hình à?"
Đáp lại nó là tiếng cười có phần ngượng nghịu của Minh Duy, "Anh không làm được."
"Hả?"
Duy lặp lại, "Anh không làm được chuyện đó. Nói chung là khó giải thích lắm, nếu nói dễ hiểu thì người khác chỉ có thể thấy anh vào ngày trăng tròn giống hôm qua thôi."
Di gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Vậy cứ đến rằm hằng tháng là anh có thể hiện hình và đi lung tung khắp nơi?"
"Không, không, chỉ có vế đầu thôi." Duy phủ nhận.
"Vậy sao hôm qua anh lại xuất hiện trong phòng của em?" Di nhíu mày, bực bội hỏi. Nó nghĩ Minh Duy đang nói dối nó.
"Đến anh cũng không biết chuyện này. Suốt mấy năm nay, ngày nào mà anh chẳng thử đi ra khỏi khuôn viên trường. Nhưng cứ như có một cái kết giới vô hình nào ngăn cản anh lại vậy, một bức tường vô hình ngăn cho anh không thể ra khỏi ngôi trường này." Ngừng một chút, Duy thừa nhận: "Cho đến hôm qua, anh cũng chỉ nghĩ đơn giản là nhóc tự làm câu vận dụng cao của bài Hoá thôi. Nhưng một linh cảm nào đó thôi thúc anh muốn quan sát nhóc thêm nữa nên đi theo. Tưởng đi đến cổng là bị bật trở lại rồi, ai mà ngờ đâu lần đầu tiên sau 6 năm mắc kẹt ở cái trường chết tiệt này, Đỗ Minh Duy này đã được đi ra ngoài xã hội."
"... Được, em hiểu rồi." Di chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, nó xoa trán, tiếp tục nghĩ về lý do nó và Đỗ Minh Duy tự nhiên lại "kết nối" với nhau.
Trái với sự tập trung cố gắng vận dụng hết từng tế bào não của nó, Minh Duy cứ tiếp tục luyên thuyên không dứt.
"Nhóc không hiểu cái giảm giác được nhìn xe cộ qua lại sau khi chết đâu. Hôm qua còn đi ngang chợ nữa, tự nhiên anh nhớ cái tiệm bánh tiêu mà anh hay ăn trước khi trở thành ma ghê á."
Mặc kệ Duy liên tục làm phiền, Di nghĩ thêm chốc lát. Đột nhiên nó đập bàn, vừa gấp gáp vừa ái ngại hỏi Minh Duy.
"Anh Duy, cho em hỏi câu này. Anh... mất ngày nào vậy?"
"... Hình như là anh quyết định chết vào ngày 30 tháng 5 của 6 năm trước. Tiếc thật, ráng sống thêm hai tuần nữa là anh được đón sinh nhật thứ 18 trong đời rồi."
Một cảm giác kì lạ chạy dọc cả cơ thể của Phương Di. Sau khi nghe câu trả lời của Minh Duy, gương mặt căng thẳng của nó bỗng chốc tươi tỉnh trở lại nhưng chỉ vài giây sau đó đã tái mét. Nó thấp giọng, run rẩy nói.
"Anh... Anh Duy... 30 tháng 5..." Cơ thể của Di run lên, nó cố gắng lấy hết sức bình sinh mà nói: "Ngày mà anh mất là ngày sinh nhật của em."
"Không... Không thể nào trùng hợp vậy được." Giọng Minh Duy không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên, Di đoán rằng nếu Duy đang hiện hình thì gương mặt của anh lúc này chắc hẳn là hoang mang lắm.
Nhưng Di không thấy được "nguyên bản" của Đỗ Minh Duy vào ngày hôm nay. Thay vào đó, nó được chứng kiến cảnh tượng điên rồ đến khó tin trong phòng học. Sau lời cảm thán của Duy, quạt trần lại vang lên mấy tiếng cọt kẹt. Bộp, bộp, bộp, từng viên phấn rơi xuống đất lăn lông lốc. Gió thổi mạnh vào rèm cửa sổ bàn đầu, chiếc bàn gần bàn giáo viên nhất. Di vội vàng chạy lên bàn đầu, lấy đại chiếc kẹp càng cua của mình để kẹp rèm cửa vào thanh chắn cửa sổ.
"Là sự thật." Di cố giữ lấy bình tĩnh.
"Năm nay em bao nhiêu tuổi?" Mấy trò kì quái trong lớp dừng lại. Minh Duy có lẽ cũng đã bình tĩnh trở lại, hỏi lại Di một câu.
"16, hai tháng nữa là 17 tuổi." Đột nhiên một suy nghĩ loé lên trong đầu Di, nó vội cầm điện thoại lên, mở khoá rồi vào ứng dụng Lịch. Nó lướt sang lịch của hai tháng nữa, nhìn xem ngày 30 tháng 5. Song đúng như nó nghĩ.
"Anh Duy, 30 tháng 5 năm nay, sinh nhật 17 tuổi năm nay của em, hôm đấy trúng vào ngày rằm, là ngày trăng tròn của tháng 4 Âm lịch."
"... Có lẽ đây đúng là số kiếp mà nhóc phải gánh rồi."
"Ừm, theo như phim ảnh thì có khi nào em phải giúp anh thực hiện tâm nguyện của mình để anh yên tâm sang thế giới bên kia không?" Di nhớ về những bộ phim điện ảnh mà nó đã từng xem, tự cảm thấy hợp lý.
Khăn trải bàn của bàn giáo viên bỗng tung lên, tất cả đồ vật còn sót lại trên bàn cũng từ đó mà rơi vãi hết xuống đất. Theo sau đó là tiếng nói đầy nghi hoặc của Minh Duy.
"Cũng có thể là vậy. Nhưng anh vẫn thắc mắc... Tại sao nhóc lại là người được chọn?"
Di nhún vai, lắc đầu. Nó chậc lưỡi một tiếng, nói đại mấy khả năng.
"Ai mà biết đâu, có khi ngoài hai tác nhân lớn lúc nãy thì có thêm một số tác nhân nhỏ khác. Ví dụ tên của em với tên của anh đọc gần giống nhau nè: Di - Duy, hoặc là họ của hai đứa ghép lại là Đỗ - Võ chẳng hạn."
"... Thôi anh thấy mày nín được rồi đó."
"..."
Di thôi cà rỡn, nó ngồi thẳng lưng lại, hắng giọng đề nghị.
"Tóm tất cả các sự việc này lại thì em quyết định là em - Võ Phương Di sẽ giúp anh - Đỗ Minh Duy hoàn thành tất cả tâm nguyện mà trước đây anh chưa thực hiện được. Dù không biết việc này có thể phá hủy "kết nối" của hai đứa mình hay không, nhưng em hứa sẽ hết lòng giúp đỡ anh."
"Cảm ơn nhóc Di." Di có thể cảm nhận được một phần xúc động ẩn giấu trong cái lạnh lẽo của giọng nói hồn ma Đỗ Minh Duy. Di bỗng không còn sợ Duy nữa, giống như mọi khoảng cách sợ sệt trong suốt hai ngày qua đã biến mất hết. Nó không biết vì lý do gì mà đến giờ linh hồn của Duy vẫn còn mắc kẹt ở đây, nhưng điều đó không quan trọng nữa, vì Di sẽ là người giúp Duy hoàn thành tâm nguyện của mình.
"Anh yên tâm, em sẽ giúp siêu thoát, sẽ giúp anh đi sang một thế giới tốt hơn!"
Di gật đầu tự động viên mình, gương mặt đầy quyết tâm. Nó lại mở điện thoại và vào Ghi chú:
"Anh có bao nhiêu thứ chưa làm thì cứ nói ra hết đi. Em sẽ giúp anh trong mọi khả năng và năng lực của mình."
"Được." Nói rồi Duy bắt đầu nói hết những việc mà mình muốn làm, đôi bàn tay của Di gõ phím liên tục. Nó hơi bất ngờ khi thấy trong số các tâm nguyện của Minh Duy thì có vài việc rất nhỏ, đơn giản đến mức hằng ngày nó đều làm. Nhưng không hiểu sao đó lại trở thành "thứ chưa làm" của Đỗ Minh Duy. Nhưng mà không sao cả, nó đã tự hứa với lòng mình rồi, dù việc có nhỏ hay lớn, đơn giản hay phức tạp thì chỉ cần trong khả năng của mình, Phương Di sẽ giúp Minh Duy.