Hẹn Anh Một Giấc Mộng

Chương 7




Nghe câu hỏi ấy, Mẫn Nam sừng sờ một lúc rồi lắc đầu: "Không, anh ấy rất tốt. Do tôi suy nghĩ linh tinh thôi."

Lâm Vũ ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc nói: "Có chuyện này, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô."

Tay cô bất giác siết chặt mép áo: "Về... Tiểu Mẫn sao?"

"Ừ. Năm ấy, Phong mười lăm, nó mới sáu tuổi."

Cô im lặng nghe hắn kể, hóa ra anh cũng từng dịu dàng như thế, đáng tiếc không phải với cô.

"Cái tuổi nổi loạn khó mà phân biệt rõ tình cảm. Sau khi em gái tôi qua đời, Phong thay đổi rất nhiều, nhưng đó cũng chính là tính cách thật của cậu, lạnh nhạt, vô tình. Chỉ là biểu hiện rõ ràng hơn thôi."

Trong lời nói của Lâm Vũ là sự xót xa tận đáy lòng và có cả áy náy. Nếu không phải vì chuyện này, Phong sẽ không thay đổi, Mẫn Nam cũng không buồn bã như bây giờ.

Mẫn Nam cúi thấp đầu không trả lời. Cô chỉ đang nghĩ, nếu cô bé ấy biết được tình cảm của anh, sẽ đau lòng thế nào đây?

Lâm Vũ chỉ nói cô bé mất tích, nếu có một ngày Tiểu Mẫn trở về, vậy không phải cô chính là người thứ ba sao? Đến lúc đó, cô phải lựa chọn thế nào? Cố chấp giữ hôn nhân trên danh nghĩa này hay để anh ở bên người anh yêu thật lòng?

Lâm Vũ quan sát nét mặt cô, hắn nghiêm túc hỏi: "Cô có muốn li hôn không?"

"Tôi..."

Mẫn Nam mím môi không nói. Chuyện này cô đã từng nghĩ tới, nhưng... Có người mẹ nào muốn con mình không có bố chứ? Nói cô ôm bụng bầu bỏ đi, cô không làm được.

Mẫn Nam khẽ lắc đầu, ít nhất thì hiện tại không thể.

"Vậy ai sẽ nuôi con tôi đây?" Cô xoa bụng gượng cười, trên mặt mang theo ý đùa.

Lâm Vũ bật cười, cũng không còn giữ vẻ nghiêm túc nữa: "Nếu thế tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."

"Bác sĩ Lâm muốn nhận con nuôi sao?"

"Được, nếu cô cho phép."

"Tôi vui còn không kịp."

Thật sự Mẫn Nam thấy rất vui, chỉ cần Lâm Vũ nhận nuôi đứa bé này, Phong Triết sẽ mắt nhắm mắt mở không làm gì nó, chí ít cũng giúp cô an tâm phần nào.

Lâm Vũ đột nhiên nói: "Đừng gọi bác sĩ Lâm nữa, xa cách quá. Gọi anh Vũ đi. Anh gọi em là Tiểu Nam được không?"

Cô gật đầu đồng ý. Về xưng hô, cô có chút tùy hứng.

"Ra ngoài chơi thả lỏng tâm trạng nhé?"

"Vâng."

Mẫn Nam thay đồ rồi cùng Lâm Vũ ra ngoài. Hai người không đi xa, chỉ dạo quanh công viên và các quán ăn vặt gần đó.

"Em thích ăn gì?" Lâm Vũ hỏi cô.

Mẫn Nam suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, đột nhiên cô nói: "Kẹo hồ lô đường, được không?."

Ánh mắt Lâm Vũ trầm xuống, vài giây sau mới trở lại bình thường: "Em rất giống em gái anh, nó thích nhất chính là ăn kẹo hồ lô."

Cô lại lắc đầu: "Không, em chưa ăn bao giờ."

Khi cô ở cô nhi viện, có ăn đã là rất tốt rồi. Đến lúc được nhận nuôi, mẹ không thích cô, cô cũng không dám đòi, ba thì bận việc không thể đưa cô đi chơi.

Cô nói ra bởi vì chợt nhớ đến, một người có thể coi là bạn của cô thích ăn thứ này.

Lâm Vũ thoáng chút mất mát, hắn biết bản thân hi vọng cái gì, cũng rất sợ đã đặt niềm tin sai chỗ.

Dừng chân tại một quầy hàng nhỏ, Lâm Vũ lấy hai cây kẹo hồ lô, một cây đưa cho cô, cây còn lại thì cất mang về. Đã rất lâu hắn không ăn thứ này, bởi vì vị ngọt của kẹo chỉ khiến hắn đau lòng.

"Tiểu Nam, sinh nhật em là khi nào?"

Cô lắc đầu: "Em không nhớ. Ở cô nhi viện không tổ chức sinh nhật."

"Cô nhi viện của em có phải ở thành phố A không?"

"Vâng. Sao anh biết? Sau khi được nhận nuôi, em cùng bố mẹ mới chuyển tới đây."

"Tiểu Nam, em năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi ba. Em được nhận nuôi năm bảy tuổi."

Lâm Vũ trở nên kích động, hắn thật sự nghi ngờ cô gái trước mặt này chính là người mà hắn vất vả tìm kiến bao năm nay.

Hắn giữ vai cô, ánh mắt là sự mong đợi, tựa như chỉ cần cô nói thêm một câu sẽ lập tức ôm lấy cô. Hắn cũng rất sợ, sợ câu trả lời của cô không phải điều hắn muốn nghe.

"Em có nhớ tên thật của em là gì không?"

Cô rất giống cô ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy, hắn ngỡ cô chính là Tiểu Mẫn. Không ai hiểu được cảm giác lúc đó, hắn thấy mọi sự cố gắng không hề vô nghĩa. Nhưng Phong Triết lại phủ nhận, nói cô không phải.

Mẫn Nam nhíu mày, cô đoán được vì sao Lâm Vũ kích động như vậy, cô lắc đầu: "Không nhớ."

Cô sớm đã quen với cái tên Tiêu Mẫn Nam, bao nhiêu năm rồi, kí ức khi còn nhỏ như thế, cô không nhớ được.

Lâm Vũ bây giờ đã không giữ được bình tĩnh nữa, hắn để lộ ra chiếc vòng cổ ngọc bích, giống y cái của Phong Triết.

Mẫn Nam hơi nhíu mày. Cô chắc chắn đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó.

"Tiểu Mẫn... Có phải là em không?"

Lâm Vũ kích động ôm chặt cô, hắn vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, rất sợ cô nói ra câu trả lời hắn không muốn nghe chút nào.

"Lâm Vũ... Khụ... Đau."

Mẫn Nam bị ôm chặt tới khó chịu, tay cô chống trên ngực hắn kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Cô gượng nói: "Em... là Mẫn Nam!"

Thật ra cô không trách hắn, cô biết cảm giác mất mát sẽ dẫn đến hi vọng lớn như thế nào.

Cánh tay của Lâm Vũ cứng nhắc, hắn thẫn thờ lùi về sau, đến khi chạm vào tường mới dừng lại. Hắn cúi thấp đầu, giọng nói không còn mang vẻ dịu dàng như lúc thường: "Xin lỗi... Là anh kích động."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc hội thoại, Mẫn Nam vừa nhìn hắn vừa ấn nghe: "Tớ đây. Được. Về ngay, đợi nhé."

Cô cất điện thoại vào túi, nhìn Lâm Vũ đứng như chết lặng, đầu cúi thấp nên cô không thể thấy rõ khuôn mặt ấy, chỉ có thể cảm thấy thâm trầm.

"Em có việc, phải về trước."

Lâm Vũ khẽ gật đầu, hắn gượng cười với cô: "Em về đi, anh không sao."

Mẫn Nam mím môi, lo lắng giấu trong lòng, quay người rời đi.

Lâm Vũ nhìn bóng lưng của cô xa dần, hắn ngồi xuống, hai tay ôm lấy mặt, cứ như người mất hồn.