Hẹn Anh Kiếp Sau

Chương 3




Trời tối thời tiết nơi đây lại càng lạnh hơn, gió thổi rít qua từng ngọn cây tạo nên những tiếng xào xạc, rất may chúng tôi đã nhặt khá nhiều củi để đốt sưởi ấm. Vừa ngồi trước đống lửa chúng tôi cùng ca hát, lúc này Hoàng mới trổ tài tài năng âm nhạc của mình. Hoàng lấy ra 1 cây Ghi-ta màu hạt dẻ và bắt đầu đệm nhạc cho mọi người cùng hát. Tiếng đàn, tiếng hát và tiếng vỗ tay hòa vào 1 nhịp tạo nên 1 khung cảnh hết sức vui tươi xua tan đi cái lạnh lẽo. Tôi với tay lấy xiên thịt đang nướng thổi vài hơi cho nguội và ăn cũng không quên vỗ tay theo nhịp bài hát, lúc này Ngọc bắt đầu thấy lạnh và muốn đi ngủ sớm nên cô ấy đã vào trại và đi ngủ trước. Hát hò lửa trại ăn uống đến khoảng hơn 11 giờ đêm mấy đứa con gái tụi tui đi ngủ còn mấy bạn con trai thuyết phục thầy đi khám phá nhà hoang.

Trời tối, hơn nữa chúng tôi cắm trại trong rừng không 1 bóng người nên thầy cũng không dám cho mấy đứa lớp tôi đi, nhưng 1 mình thầy làm sao cản được mấy đứa lớp tôi. Đứa cầm tay, đứa kéo chân, đứa đẩy lưng thầy đi mặc dù cố vấn chúng tôi có can ngăn nhưng tụi nó vẫn nhất quyết đòi đi cho bằng được. Vậy là 5 thầy trò cầm đèn pin đi về phía lối mòn bắt đầu cuộc thám hiểm.

- Đi vào 1 xíu là ra về ngay nha mấy đứa, thầy thấy hơi ớn đấy!. ( thầy Khánh nói)

- Đi xíu là ra liền à thầy. Nhìn cái là ra ngay ấy mà ( Thành nói)

- Mấy ông ai mà tin được. Trời thì lạnh không chịu ngủ mà rủ chơi trò này không biết, hết nói nổi mấy ông. ( Thầy Khánh nói)

Tôi chỉ nghe loáng thoáng họ nói vài câu và đi khuất sau bụi cây, lúc này chúng tôi bắt đầu vệ sinh cá nhân và đi ngủ vì cũng khá khuya rồi.

- Mấy cái thằng này không chịu đi ngủ mà cứ bắt thầy phải đi cùng........ ( cố vấn)

- Thầy là thầy không có muốn đi đâu.....( Hoa)

- Tại tụi nó cứ kéo thầy đi nên thầy mới phải đi thôi..... ( Vân)

- Nhìn là biết thầy không muốm đi mà tụi nó cứ làm quá nên thầy mới phải đi. Hơn nữa thầy cũng phụ trách nên đâu để tụi nó đi mình được ( cố vấn)

Chúng tôi cũng chỉ vâng dạ rồi đi ngủ. Lớp chúng tôi có 10 người 4 nam và 6 nữ nên chỉ dựng hai trại ở sát cạnh nhau và đốt đống lửa ở trước. Đêm xuống thật lạnh chúng tôi mang chăn cá nhân theo, Ngọc nằm cạnh tôi nhưng tôi cảm thấy cô ấy cứ lạnh và run lên tôi có quay sang hỏi nhưng Ngọc không trả lời, tôi nhắm mắt lắng nghe âm thanh núi rừng.



Màn đêm thật tĩnh mịch hòa vào đó là những tiếng dế kêu, tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc tạo nên một khung cảnh thật yên bình, thấp thoáng ngoài trời có những chú đom đóm bay lặp loè qua đỉnh trại của chúng tôi, nhắm mắt vào lại mở ra tôi không thể nào ngủ được có lẽ lạ chỗ ngủ hoặc có lẽ vì trời khá lạnh. Tôi cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng hét và tiếng chạy rất nhanh của một ai đó, tôi giật mình tỉnh dậy thì thấy mấy bạn trong trại đã tỉnh từ khi nào (có thể họ cũng mất ngủ như tôi). Tôi nghe tiếng thở hồng hộc của những đứa bạn tôi và thầy giáo, có lẽ vì tiếng hét của tụi nó khá to nên những bạn trong lều của chúng tôi cũng tỉnh dậy đi ra ngoài, tôi cũng lồm cồm bò dậy theo họ ra ngoài không biết thầy và những đứa bạn tôi đã nhìn thấy gì mà mặt đứa nào cũng tái mét thở không ra hơi chân tay còn lạnh run cầm cập (có lẽ họ đã thấy một thứ gì đó không nên thấy).

Được một lúc lâu chúng tôi cố gắng gặng hỏi thì Thành nói

- Đáng sợ. Tụi t thấy quỷ mày ạ!

Rồi Thành không nói gì thêm. Lúc này bầu không khí bắt đầu trầm xuống, mọi người ai đấy cũng nhìn nhau rồi nhìn vào đống lửa có lẽ đêm nay mấy đứa bạn lớp tôi cũng không dám ngủ tiếp vì sợ, tiếng củi kêu lách tách tạo những đốm sáng bay trong không trung. Bỗng nhiên trong lều chúng tôi bắt đầu phát ra những tiếng động kỳ lạ tiếng lạch cạch, tiếng gầm gừ, tiếng hát,... chúng tôi cũng rất sợ sau đó cả nhóm cầm đèn pin đi vào trong lều soi xem bên trong có gì nhưng bên trong hoàn toàn yên bình không một âm thanh hay tiếng động gì cả, Ngọc vẫn nằm ngủ lúc này chúng tôi trở ra ngoài và ngồi xung quanh đống lửa. Tôi vẫn luôn cảm thấy Ngọc có vấn đề từ khi cùng tôi nhặt củi trở về cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn cảm thấy có một khí lạnh toát ra từ Ngọc và những âm thanh tiếng động ban nãy càng làm cho tôi chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn. Mọi người có lẽ đã biết 1 chút gì đó, tôi khuyên mọi người vào trại ngủ nhưng họ nhất quyết không vào.

Tôi rất mệt vì hôm trước không ngủ được, tôi vào trong trại ngả lưng, tôi chưa thể ngủ ngay được, tôi quay mặt ra cửa trại- nơi mà tôi có thể nhìn thấy ánh lửa bập bùng mà bên ngoài đang đốt. Tôi nhắm mắt và bắt đầu suy nghĩ về trải nghiệm trong ngày, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng như có cặp mắt ai đó đang nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi nhẹ nhàng quay mặt ra sau và thứ đập vào mắt tôi hết sức kinh hoàng.

Ánh mắt của Ngọc mở tròn nhìn tôi chằm chằm, mặt không đổi khí sắc. Cô ấy nhoẻn miệng cười nhìn tôi, trong tai tôi vang lên những tiếng cười văng vẳng. Thật đáng sợ! lúc này tôi hét lên để xóa bỏ hình ảnh kia.

- Aaaaaa..........

- Cái gì thế?????

Mọi người nhốn nháo chạy vào hỏi tôi xem có chuyện gì, tôi quay luôn sang chỗ Ngọc kiểm tra xem... Phù....! hóa ra chỉ là mơ, tôi thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên mặt. Tôi ra ngoài trại chỗ đống lửa và kể lại những gì tôi vừa mơ. Có người bảo '' tôi dũng cảm khi vừa nghe chuyện Thành kể mà vẫn vào trại ngủ được'', '' t đang chợp mắt tự nhiên m hét làm giờ hết ngủ lại được''.....

- T nghĩ cái Ngọc có vấn đề tụi m ạ. ( tôi nói).

- Thôi có gì mai nói đi em. Giờ ở đây vắng trời còn tối nữa! ( Thầy Khánh nói)

Chúng tôi tựa vai nhau cố ngủ cho qua màn đêm lạnh lẽo này. Ban đầu tưởng rằng rất vui nhưng có lẽ tôi đã lầm.



........

Tiếng chim hót líu lo chào mừng một ngày mới bắt đầu. Chúng tôi chuẩn bị bữa sáng, lúc này có mấy người địa phương đi qua có mang theo gùi, chắc là họ đi hái măng hay gì đó.

- Mấy người từ đâu đến đây? ( một người trong số họ hỏi chúng tôi)

Thầy Khánh tiến đến và nói chuyện với họ, tôi không biết họ đã nói gì với nhau nhưng nhìn mặt có vẻ rất căng thẳng. Nói rồi một hồi họ rời đi thầy quay lại và bảo lớp dọn đồ về gấp về trường thầy nói nghe cái này. Chúng tôi dọn đồ, Ngọc lúc này vẫn ngủ, chúng tôi mang cô ấy vào xe và dọn đồ về gấp trong buổi sáng.

- Nãy thầy với ông kia nói gì á thầy, chỗ này có gì ạ? (Hoa tò mò hỏi)

- Về thầy nói cho, chúng ta vẫn chưa ra khỏi chỗ này nên không tiện nói đâu.

Không chỉ Hoa mà tất cả chúng tôi đều tò mò và nghĩ trước kết quả. Thầy Khánh là người lái xe nên cần tập trung. Mọi người im lặng đến đáng sợ, lúc này tôi tự nhiên bật cười vì nhìn biểu cảm của mn.

- M sao thế An, tự nhiên cười ( Vân nói)

- Mn căng quá nên t buồn cười, chúng ta chơi đoán tên bài hát cho có chút không khí nào.. ( tôi nói)

- oke.....

Từ đoán tên bài hát sang hát rồi phụ họa luôn trên xe làm thầy hơi chút là bảo chúng tôi ngồi yên không đâm vào cây. Nhìn mọi người vui tôi cũng vui theo.....