Cậu ấy không nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện như trước kia, không biết có chuyện gì xảy ra với cậu ấy không. Chúng tôi dọn dẹp sơ lại quán chuẩn bị đón khách chiều tối rồi kết thúc ca làm. Nửa tháng này tôi sẽ không khám phá tâm linh những điều mạo hiểm nữa, cây kiếm gỗ đào với ít dụng cụ hôm bữa cô Cúc mang lên viện đưa tôi được mẹ mang về nhà hết, mẹ không muốn thấy tôi gặp nguy hiểm chí ít là nửa tháng này tôi phải ở nhà tịnh dưỡng, nếu không nghe tôi sẽ phải trở về nhà.
Đang trò chuyện thì một nhóm khách vào, đoán chừng đây là những anh chị sinh viên năm cuối, tôi thấy họ có mang cặp sách và trò chuyện về vấn đề bài luận tốt nghiệp. Một trong số những người này qua quầy pha chế gọi nước và ít đồ ăn vặt đi kèm.
Tôi được biết nhóm này có 8 người, hiện tại có 6 người còn 2 người nữa. Tôi cũng không để ý nhiều vì vẫn còn những vị khách mới nữa, họ đến để thư giãn cũng như làm việc. Khoảng hơn 8 giờ tối chúng tôi bắt đầu dọn dẹp kết ca để đi về, quán cũng dần bớt khách, lúc này nhóm người kia mới bắt đầu dọn đồ đi về, tôi cũng không để ý 2 người còn lại vào khi nào. Mỗi người 1 việc, tôi tới bàn của những vị khách đó tính hóa đơn, lau dọn bê ly, dĩa vào. Khi vào phòng thay đồ tôi có đi ngang qua khu nhà vệ sinh, tôi nghe giọng của một vị khách nữ đang lớn giọng nói chuyện với ai tỏ vẻ khó chịu
- Tôi đã nói là không về đó rồi mà,… các người đừng ép tôi.
- …
Tôi biết bản thân không nên tò mò về chuyện riêng tư của người khác nên cũng lẳng lặng thay đồ rồi đi ra, tôi gõ cửa nhà vệ sinh thông báo quán sắp đóng cửa để người đó chuẩn bị rời đi. Tôi đứng chờ ngoài cửa, sau một hồi người đó bước ra, là chị gái trong nhóm những sinh viên ấy, tôi không để ý là chị ấy đã đi vào đây từ khi nào, khi đi ngang qua tôi chị ném cho tôi một ánh nhìn sắc lạnh rồi đẩy cửa đi trực tiếp ra ngoài. Anh Phương đóng cửa quán rồi chúng tôi tan làm đi về.
Tối đó vẫn như mọi khi, tôi đọc kinh rồi đi ngủ, trong cơn mơ màng tôi thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn. Người đó đứng từ xa nhìn tôi, tôi gặng hỏi ông ấy có cần tôi giúp gì không nhưng không nhận được phản hồi, sau một lúc người đó dần lùi ra xa rồi tan biến, tôi biết đó là giấc mơ nhưng chắc chắn có liên quan đến những người mà tôi đã từng gặp. Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, nhưng hình dáng người đàn ông này quen thuộc hơn – đó là chồng cô Cúc, ông ấy muốn nhờ tôi giúp ông ấy nói chuyện với vợ của mình trước khi lên chùa nghe thầy đọc kinh.
Sáng nay khi vừa ra khỏi nhà, tôi lái chiếc xe máy chạy bon bon trên đường dọc theo bờ hồ, không khí thật ấm áp, ánh nắng nhẹ của buổi sớm bình minh chiếu rọi lên mặt tôi, tôi ngỡ như muốn dừng lại mãi ở khoảng thời gian này.
Ăn sáng xong tôi đến quán cà phê làm việc tiếp, dọn dẹp mọi thứ trong quán cùng những bạn nhân viên xong rồi chúng tôi lại ngồi tụ tập tại bàn nhân viên nói chuyện. Khoảng hơn 8h30 bắt đầu có khách, có những vị khách đặt đơn mang đi và cũng có những vị khách ngồi tại quán. Một lúc sau lại là vị khách quen thuộc đó, chị nữ sinh nói chuyện trong nhà vệ sinh khuya đêm qua.
Chị gọi nước rồi ra bàn ngồi đợi, trông chị có vẻ nóng lòng đang đợi một người nào đó. Chị kiểm tra điện thoại rất nhiều, đứng lên đi xung quanh quán rồi lại trở về chỗ ngồi. Sau một lúc thì có một người phụ nữ trung niên bước vào và đi thẳng đến chỗ chị gái. Tôi không biết họ nói gì nhưng hiện tại cũng chưa nhiều khách nên tôi kiêm luôn phục vụ bê nước và bánh ngọt cho vị khách ở sân sau. Sân sau của quán là nơi đón ánh bình mình và hoàng hôn một cách trực diện, ở đây trồng những cây anh đào tuy không to nhưng cũng đủ che bóng mát. Tôi và anh Phương thay phiên nhau đứng quầy rồi bê nước cho những vị khách ngồi tại quán và những anh nhân viên giao hàng.
Chiều đó tôi lại dạo bộ trên con đường ở công viên quen thuộc, tôi nhớ về khoảng thời gian và những giấc mơ khi tôi ở bệnh viện, nhớ về giấc mơ ngày hôm qua và nhớ cả về người tên Hải Vũ nói chuyện cùng tôi khi chúng tôi ngồi tại nơi đây.
- A, bé An đây rồi!
Giọng của một người thanh niên quen thuộc, trong giọng nói có lẫn một chút bất ngờ và một chút vui mừng. Đó là Hải Vũ, cái tên mà tôi vừa nghĩ tới trong đầu.
- ồ, chào anh, lâu rồi mới gặp!
- Um, cũng hơn tháng rồi nhỉ.
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi rồi lại bắt đầu hàn huyên
- Thật ra hồi sáng anh ghé quán có thấy em rồi, lúc đó quán cũng không đông lắm nhưng có vẻ em không để ý nên không thấy anh, anh nghĩ rằng nếu đi dạo ở đây thì có lẽ sẽ gặp lại em. Nhưng không ngờ phán đoán của anh lại đúng.
- Vậy à!
Tôi chỉ cười nhẹ rồi nhìn anh ta, trông anh ta có vẻ vui lắm, có lẽ anh ấy có nhiều điều muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu hoặc không biết bắt đầu như thế nào.
- Nghe nói nhà em có chuyện hả. (tôi chỉ gật đầu “um” một tiếng rồi anh ta lại nói tiếp)
- Giải quyết xong chưa, có khó khăn gì không. (anh ta nhìn tôi hỏi, tôi khẽ chau mày nhìn anh ta)
- À, anh không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi thăm về gia đình em thôi mà,…
- Um, mọi chuyển tạm ổn rồi. Nhưng sắp tới có lẽ sẽ có nhiều chuyện phải làm lắm đây,…
Tôi thở dài một hơi rồi ngả lưng tựa vào gốc cây, tôi phải xây dựng lại mục tiêu kế hoạch cho năm học sắp tới, tưởng chừng được nghỉ hè mà tôi lại bệnh nằm mất hơn tháng trời trong bệnh viện, những kế hoạch trước đó tôi đề ra làm chẳng đến đâu cả.
- Em lại có chuyện gì phiền lòng hả?
Tôi quay qua nhìn Hải Vũ rồi lắc đầu.
- Không có đâu, do có một số chuyện xảy ra đột xuất quá nên lỡ kế hoạch của em.
- Um, làm gì thì nhớ giữ gìn sức khỏe nhen, trông em ốm hơn bữa trước nhiều đó.
- Vậy hả, e còn cảm thấy bản thân mập lên cơ đấy.
Anh ta nhìn tôi rồi bất giác nở một nụ cười nhưng rồi lại thôi, tôi không hiểu là anh ta đang trêu tôi hay đang nói thật. Rồi chúng tôi lại im lặng chìm vào khoảng không. Lần này anh ta không bắt chuyện hay hàn huyên như những lần trước nữa.
Tôi nhận được cuộc gọi từ huynh, không biết có chuyện gì mà huynh lại gọi tôi vào giờ này, thường chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau nếu không có chuyện gì quan trọng.
- Em có đang ở nhà không?
- Em đang ngoài công viên, cbi về rồi. có chuyện gì sao ạ?
- Um, có một cô gái đang gặp vấn đề về tâm linh, hồi chiều có gọi cho thầy nhưng thầy đi công chuyện 2 ngày nay chưa về. Em ở trên đó nên anh muốn nhờ em qua xem giúp. Anh có nhắn địa chỉ chỗ em ở, khi nào qua thì họ gọi, anh gọi báo em trước.
- Um, được thôi, để em xem, có gì không ổn thì nhờ anh giúp e nhen.
- Um, nao thầy về anh nhắn lại với thầy sau, cảm ơn e, chào e nhen.
- Chào anh.
- …
Huynh cũng thường cùng thầy đi công chuyện trên này và hay ghé chỗ tôi chơi nên huynh biết địa chỉ nhà tôi, tôi không biết người tôi sắp gặp là ai, gặp vấn đề gì nên cũng chào Hải Vũ rồi đi về. Trông mặt anh ta có vẻ hơi buồn nhưng cũng không hỏi thêm tôi câu nào. Tôi chào anh ta rồi đi về nhưng có lẽ anh ấy muốn ở lại đây thêm chút, cũng có thể còn tâm sự chưa kịp nói.
Trước cửa dãy trọ tôi ở có một cô gái đang đứng đợi chờ ai đó, người này trông xa lạ mà cũng quen quen. Xa lạ vì tôi chưa từng gặp ở khu trọ này, quen vì đó là chị gái sinh viên năm cuối ở trong nhà vệ sinh nói chuyện rồi về sau cùng.
- Chị đang tìm ai vậy? (tôi hỏi)
- Bạn có biết bạn An sống ở phòng số AA trong khu trọ này không? (chị ấy hỏi)
- Biết, chị là ai, tìm An có chuyện gì? (tôi hỏi)
- Câu chuyện dài dòng lắm, em dẫn chị qua gặp An ở phòng AA đi rồi chị kể luôn. (chị ấy nói)
- Được rồi, đi theo tôi.
Tôi mở cổng khu phòng trọ dắt xe vào để trong khu để xe nhà trọ. Chị gái ấy đi theo tôi đến phòng trọ AA, tôi mở cửa phòng rồi mời chị đi vào. Tôi mời chị ngồi, rót nước rồi bắt đầu câu chuyện. Chị có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi (lúc này tôi đã bỏ mũ và khẩu trang)
- Ơ, là em à, cô bé pha chế.
- Vào việc chính đi chị (tôi nhắc nhở)
- Um, chị là Phương, con gái duy nhất của gia đình Vũ thị ở huyện XX gần đây chuyên buôn bán đồ nội thất, đồ gia công trang trí. Khoảng 1 tháng trước thì ba chị mất vì bị bệnh lạ, chị ở với mẹ. Mới gần đây mẹ chị cũng bị bệnh như ba chị vậy, mẹ được chuyển lên phòng hồi sức rồi nằm bên khoa da liễu nhưng chị thấy mẹ có vẻ không chịu nổi. Mẹ chị được chuyển đi khắp các tuyến bệnh viện, mà hiện tại chị đang cbi báo cáo tốt nghiệp nên không có tg chăm, mấy gì giúp chị chăm mẹ mấy ngày nay. Hôm trước chị có kể tình hình nhà chị cho mấy bạn chị nghe thì họ nói rất có thể ai đó đã dùng bùa ngải hại nhà chị, chị cũng xin thông tin 1 số thầy để đi xem thì họ nói tới thầy bảy. Chiều chị liên hệ tới thầy bảy thì đầu dây bên kia cho chị địa chỉ của em.
- Ba chị bị bệnh lâu chưa?
- Cũng hơn tháng rồi, có đưa ba chị lên bệnh viện nhưng họ không tìm ra bệnh, bác sĩ nói đó là bệnh da liễu bình thường rồi kê thuốc, sau đó 1 tháng thì yếu quá rồi chuyển về nhà, sau 3 ngày thì ba mất.
Nói đến đây chị rưng rưng nước mắt nhưng tôi cũng hiểu phần nào câu chuyện, tôi cảm thấy người này không đơn giản, họ muốn hại hết người nhà chị này vì tôi thấy trên người chị có âm khí thêm vào đó ấn đường cũng rất tối. Chị òa khóc có lẽ vì sợ hãi cũng có thể vì thương ba mẹ, tôi để chị khóc một hồi rồi mới hỏi tiếp về câu chuyện.