Hẹn Anh Kiếp Sau

Chương 23: Vong nhi




Tiếng thét của đứa bé mang nỗi căm hận vẳng vẳng vào không trung, thấy vậy 2 vợ chồng chị Anh mở cửa đi ra. Lúc này, mặt đối mặt, đứa bé không kim được cảm xúc, luồng khí từ đen dần trở sang màu đỏ sẫm, muốn lao tới tấn công chị Anh, khi đứa bé va vào kết giới liền bị dội ngược lại, nó nhìn chằm chằm tôi. Có vẻ vợ chồng chị Anh cũng nhìn thấy nó, 2ng đứng chết chân tại chỗ không giám nhúc nhích.

- 2ng vào lại phòng đi, để tôi xử lý chuyện này.

Nói rồi 2ng trở về phòng, bầu không khí ở đây thật ngột ngạt, xung quanh kết giới bao phủ một luồng khí đỏ thẫm, đứa bé trừng mắt lên nhìn tôi vẻ mặt giận dữ.

- Tại sao lại không để tôi ra ngoài, tôi muốn hỏi tại sao bà ta lại không cần chúng tôi, tại sao…?

- Ta chỉ để cho nhóc gặp bà ấy khi nhóc buông bỏ hết oán niệm mà thôi, còn bây giờ theo ta về nhà, ta giúp nhóc thanh tẩy oán khí được không?

- Không đời nào, bà ta phải chết, bà ta phải đi theo anh e bọn t…

Đứa bé cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi kết giới nhưng sau một hồi vẫn không thể làm gì, nó cũng không tấn công tôi, một lúc sau mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt tôi và nói.

- Có thật là khi thanh tẩy hết oán khí, bọn t sẽ được gặp lại bà ta để hỏi chuyện không?

- Đó là điều đương nhiên rồi, ta đảm bảo với nhóc.

- Vậy thì bây giờ bọn t đi theo m, nhớ không được nuốt lời.

- Được.

Nói rồi tôi để chiếc hũ nhỏ trước mặt, đứa nhỏ ẵm em trên tay biến thành một làn khói rồi bay vào trong hũ, tôi đạy nắp hũ rồi dán bùa trấn yêu tránh trường hợp 2 đứa tự ý đi ra. Xong chuyện, tôi gọi vợ chồng chị Anh ra kể tóm tắt mọi chuyện cho họ nghe, chồng chị nghe vậy vẻ mặt đanh lại khó chịu như đang trách vợ mình, sau vụ này có lẽ chị cũng cảm thấy hối hận lắm. Tôi dặn chị ăn uống ngủ nghỉ điều độ, cơ thể dần sẽ trở nên ổn thôi, xong chuyện tôi lấy xe đi về, họ có ngỏ ý mời tôi ở lại nhưng tôi cảm thấy không nên ở lại.

Tôi trở về nhà cũng gần 3h sáng, để chiếc hũ lên kệ, tôi thật sự rất mệt không còn sức thanh tẩy oán khí cho 2 đứa bé. Kể ra 2 đứa cũng thật đáng thương, có lẽ vì vẫn còn thương mẹ nên bé lớn mới không làm hại đến cô ấy, có lẽ cũng vì tình thương ấy nên nó mới ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không, ngay cả tôi cũng không thể làm gì được nó. Còn bé nhỏ vì quá nhỏ nên vẫn chưa thể nhận thức được, tôi cần để bé nhỏ riêng ra, nuôi nó bằng linh khí sạch, đợi bé lớn thêm một chút mới có thể tiến hành nghi thức đặt tên được, dự định tôi sẽ đưa 2 đứa bé này lại cho thầy, nhờ thầy chăm sóc vì dù sao tôi vẫn còn chuyện của chồng cô Cúc, tôi không nên giữ ông ấy lại quá lâu. Dự định chiều mai tôi sẽ ghé thầy một chút và xin ý kiến từ thầy.



Sáng hôm sau tôi làm tại quán cà phê, tôi thấy vẻ mặt của Nam hơi tối, có lẽ cậu ấy đã gặp chuyện gì rồi, bước đi nặng nhọc chậm rãi không còn hoạt bát nhanh lẹ như mọi khi cũng không bắt chuyện với mọi người.

- Cậu có ổn không vậy, trông cậu có vẻ hơi mệt? (tôi hỏi)

Cậu ấy chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu nói “không sao”, cậu ấy lại dọn bàn, sắp xếp mọi thứ chuẩn bị đón khách. Trông vẻ mặt tôi đoán rằng chắc vì chuyện gia đình khiến cậu không ngủ được chứ trên người cậu ấy tôi không hề thấy chút âm khí nào, và ấn đường cũng không hề tối.

Khi mọi thứ chúng tôi chuẩn bị đã sẵn sàng nhưng chưa có khách ghé quán, chúng tôi ngồi tại bàn chờ dành cho nhân viên và gắng nói chuyện với Nam. Sau một hồi trò chuyện tôi mới biết được, ba của Nam bị tai nạn nhập viện nhưng mẹ cậu nhất quyết không cho cậu về còn lý do là gì thì bà nhất định không nói. Nam có gọi điện hỏi chị gái nhưng chị ấy chỉ khóc và nói không sao, vì mẹ không muốn cậu lo lắng, muốn cậu tập trung vào việc học nên không muốn cho cậu về. Chúng tôi chỉ có thể động viên cậu ấy chứ cũng không thể làm gì được hơn, nghe chúng tôi cậu ấy có vẻ an tâm phần nào nhưng trên khuôn mặt vẫn không giấu được nỗi buồn.

- Chào mọi người, bé An cho anh 2 ly cf mang đi nhé!

Hải Vũ là người mở hàng đầu tiên cho quán chúng tôi ngày hôm nay, tôi dời bàn chờ và đi làm nước cho anh, một lúc sau thì những vị khách khác bước vào, mọi người phân chia công việc, và chúng tôi lại bắt đầu cho một ngày năng động, tôi đưa nước nhờ Nam mang qua cho Hải Vũ thì cậu ấy hỏi một câu khiến tôi chỉ muốn táng hắn một phát

- Bộ cậu thích anh ta hả? (Nam hỏi)

Cậu ta nhìn Hải Vũ rồi quay qua nhìn tôi (tay để ống hút vào bịch đựng cà phê) chau mày, tôi chậm lại một nhịp mới phản ứng kịp

- Bộ m bị khùng à, bữa nay thiếu đòn hay gì.

Tôi liếc hắn một phát nói với vẻ mặt khó chịu, cậu ta xách nước đi rồi cười khà khà như đang muốn chọc tôi tức vậy. Nhưng có như vậy cũng tốt, cậu ấy có vẻ tạm thời quên đi chuyện gia đình, cậu bạn mà tôi biết là một người năng động nhiệt huyết như này chứ không phải ủ rũ như hồi sáng.

Chiều nay tôi xin kết thúc ca làm sớm, tôi phải về mang vong 2 đứa trẻ lên cho thầy nhờ thầy thanh tấy và nuôi bé nhỏ lớn, tôi tạm chưa đủ linh lực để làm chuyện này nên sẽ nhờ thầy giúp vì để lâu không biết có sảy ra biến cố gì không.

Tôi về đến phòng, đứng trước cửa phòng tôi cảm thấy một luồn âm khí dày đặc từ trong phòng tỏa ra, tôi không biết bên trong đã sảy ra chuyện gì, tôi mở khóa khẽ đẩy cánh cửa vào, luồng âm khí màu đỏ đó tỏa ra từ chiếc hũ tôi để 2 đứa nhỏ, may có lá bùa chấn quỷ thầy tôi đưa cho mới kìm chân nó phá hũ bay ra.

Tôi đóng cửa và tiến hành lập đàn thanh tẩy, khi đọc chú bắt đầu nghi thức xong, tôi để chiếc hũ lên bàn, lấy cây nhang vừa làm phép vẽ chú lên trên chiếc hũ, tôi cắm nhang lại bình rồi lấy tay chuyền linh lực thanh tẩy vào chiếc hũ. Khi nhang vừa tắt cũng là lúc nghi thức kết thúc, tôi để chiếc hũ vào túi rồi chuẩn bị đồ đi xuống thầy, lẽ ra đi xuống sớm hơn dự kiến nhưng sự cố phát sinh nên tôi lại phải xuống muộn. Trước khi đi tôi có gọi huynh xuống núi đón tôi vì tôi vẫn hơi ớn mỗi khi lên nhà thầy vào buổi tối. Hôm qua hơi mất sức chưa ngồi thiền hồi phục lại nên tôi chỉ tạm thời thanh tẩy một chút không nhỡ trên đường xuống nhà thầy sảy ra sự cố lại phiền. Tôi cần thanh tẩy nếu không những âm hồn khác theo âm khí này mà tới thì mọi chuyện lại càng thêm khó xử.