Trong một lần Chu Hải Mạn đến bar để đến đón cô nhỏ của cô đã say khướt để về nhà. Trong không gian chật chội, cô bị một gã đàn ông va vào người, hắn ta say khướt đến cả đứng cũng không vững, cô tốt bụng vội đỡ lấy hắn. Vậy mà gã đàn ông kia say đến thần trí không rõ ràng, đặt tay lên ngực cô lẩm bẩm “Ế! Bức tường này thật mềm.” Chính vì vậy, tình huống gặp mặt lần thứ hai của bọn họ chính là...
“Đúng rồi, tôi giới thiệu một chút, đây là luật sư đại diện của Trình Phi, cô Chu Hải Mạn.” Anh ta vỗ vỗ người đàn ông ngồi bên cạnh tiếp tục nói: “Đây là em họ xa của tôi, Tiết Thiệu Luân, là bác sĩ.” Tiết Thiệu Luân chỉ đợi đến giờ phút này, môi anh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người, đồng thời giơ tay về phía Chu Hải Mạn nói: “Luật sư Chu, xin chào, rất vui được làm quen với cô.” Chu Hải Mạn không có bắt tay với anh, mà nhàn nhạt nói hai câu: “Lưu manh.”
Tiết Thiệu Luân đơ trong chốc lát, bàn tay để giữa không trung thu lại cũng không phải, để nguyên đấy cũng không hay, lưu manh? Tiết Thiệu Luân cho rằng mình và Chu Hải Mạn là lần đầu tiên gặp nhau, thật sự chưa làm việc gì có lỗi với cô, nhưng sao người ta mới gặp anh liền mắng anh lưu manh? Tiết Thiệu Luân mồ hôi đầy mặt, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra khả năng, hơn những thế, anh vẫn là cảm thấy mọi chuyện không đơn hề giản như vậy, thầm đánh giá Chu Hải Mạn, anh cảm thấy, người phụ nữ trước mặt này có chút quen mắt.
Gặp ở đâu rồi nhỉ? Ở đâu? Nhân duyên của bọn họ bắt đầu như nào, vào kết thúc ra sao? Mời các bạn cùng theo dõi!