Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 706: Tung tích của hổ tử (6)




#Chuyện của Mino có cập nhật mới.

Cô bấm vào, vừa xem lướt qua liền ngồi phắt dậy.

Nội dung trên weibo là:

[Tôi đi theo cô Mino cả ngày, không có cập nhật gì là vì không muốn bị phát hiện. Tôi thấy cô Mino đi vào một căn biệt thự. Tôi mai phục gần biệt thự đó suốt một buổi tối, cuối cùng cũng thấy được “đại gia” sau lưng cô Mino, còn chụp được ảnh nữa. Lúc nhìn ảnh chụp, tôi đã rất khiếp sợ. Vốn cho rằng cô Mino được con em nhà giàu nào bao nuôi, nhưng là ai mà nhìn lớn tuổi như vậy? Có ảnh chụp là có chân tướng! Có lẽ không có anh đẹp trai giàu có nào dám bao nuôi một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như cô Mino, cho nên cô ta liền tìm một người phụ nữ bao nuôi mình? – Phóng viên XXX.]

Trên hình đính kèm bên dưới là một người phụ nữ ăn mặc như quý bà, bà ta cầm theo thức ăn, rau quả và các loại vật dụng sinh hoạt đến biệt thự. Cửa biệt thự mở ra, khuôn mặt của Mino xuất hiện bên trong cánh cửa, còn người phụ nữ thì chỉ chụp được sườn mặt.

Nhưng dù chỉ có sườn mặt thì Trang Nại Nại cũng biết người phụ nữ đó là Lý Ngọc Phượng.

Lý Ngọc Phượng!

Tới mức này rồi mà Lý Ngọc Phượng vẫn còn giúp đỡ Mino. Nhìn bộ dáng của bà ta, rõ ràng là vô cùng quan tâm tới cô ta.

Hai người bọn họ… rốt cuộc là có âm mưu gì không muốn cho người khác biết?

Trang Nại Nại nheo mắt lại, rồi gọi điện thoại cho Cố Đức Thọ…

***

Bên trong biệt thự hoang vắng.

Lý Ngọc Phượng và Mino ngồi đối mặt nhau.

Mino cúi thấp đầu, đôi mắt sưng đỏ, hai tay siết chặt nói: “Mẹ, con biết con sai rồi!”

Bị phóng viên điên cuồng bao vây, đi tới đâu cũng bị người ta chụp ảnh, sau đó còn bị đuổi ra khỏi nhà của mình. Không có tiền, không có nhà, không có xe, lại sợ người ta điều tra ra được mối quan hệ giữa cô ta và Lý Ngọc Phượng nên cô ta không dám liên lạc với bà.

Cô ta đành dùng hai trăm đồng cuối cùng thuê một phòng trong khách sạn bình dân. Nhân viên khách sạn thấy cô ta thì chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô ta không để ý tới bọn họ mà đi ra ngoài mua đồ ăn. Không ngờ người bán hàng rong thấy mặt của cô ta thì không chịu bán.

Mino chết sững người, cô ta thà nhịn đói còn hơn phải chịu cái loại cảm giác nhục nhã này. Lúc trở lại khách sạn, cô ta mới biết hành tung của mình bị tung lên mạng, cho nên người bán hàng rong mới có thể nhận ra cô ta.

Lần đầu tiên Mino cảm thấy sợ hãi. Cứ như cô ta đang trở lại năm đó, nhà ở bị cháy, cha mẹ nuôi chết, một mình cô ta lẻ loi đứng trong nhà, mờ mịt không biết phải làm sao...

Sau đó, cô ta nhịn đói cả ngày. Đến khi nhịn không nổi nữa, cô ta gọi phục vụ khách sạn chuẩn bị thức ăn cho mình, nhưng bọn họ lại tỏ thái độ khó chịu, có người còn mắng cô ta: Cô xấu xa như vậy thì cần gì phải ăn cơm?

Cuối cùng, cô ta không nhịn được nữa. Đợi lúc đêm khuya vắng lặng liền gọi điện thoại bảo Lý Ngọc Phượng tới đón mình.

Sau đó, cô ta lén chạy ra từ cửa sau khách sạn, lên xe của Lý Ngọc Phượng rồi đến nơi này.

Lướt weibo, thấy tất cả mọi người đều cho rằng cô ta mất tích, lúc này cô ta mới thả lỏng đôi chút.

Hiện tại cô ta cứ ru rú trong căn biệt thự này, ngay cả cửa cũng không dám bước ra, đồ ăn thức uống đều do Lý Ngọc Phượng đem tới. Đây đúng là những ngày tháng thảm hại nhất trong cuộc đời cô ta.

Mino bụm mặt, vừa ăn cơm vừa chảy nước mắt.

Lý Ngọc Phượng ngồi đối diện, không đành lòng nói: “Hay là con ra nước ngoài tránh một thời gian. Đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy trở về.”