Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 690: Mất mặt! nại nại phản kích! (8)




Ý nghĩa của thiết kế?

Mấy chữ này vừa vang lên liền khiến cả căn phòng yên tĩnh lại.

Tiếp đó là tiếng bật cười.

Bởi vì cái gọi là ý nghĩa thiết kế là thứ quá chủ quan, làm sao có thể lấy làm chứng cớ được? Hơn nữa, cái ý nghĩa đó chẳng phải là do nhà thiết kế muốn nói thế nào thì nói sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người đứng dưới đều cúi đầu.

Ngay cả Quý Thần đứng cạnh Tư Chính Đình cũng nhịn không được mà cúi đầu, anh ta nhìn về phía Tư Chính Đình, bà chủ đã nói là để cô tự giải quyết nên ông chủ cũng không ngăn cản. Chẳng lẽ lại giải quyết thế này sao?

Ý nghĩa của thiết kế, ngay đến anh ta cũng biết lời này chẳng có chút thuyết phục nào. Ai sẽ cầm một bộ quần áo rồi cứ thế bịa ra một cái gọi là ý nghĩa của thiết kế chứ.

Ngay cả Mino cũng không ngờ Trang Nại Nại lại vin vào lí do này để sống chết đòi cô ta tới đối chất.

Cô ta cong môi nói: “Được thôi!”

Đã đồng ý chiến đấu thì nên quyết đoán một chút.

Trang Nại Nại mím môi, gật đầu với Quý Thần. Quý Thần mở máy chiếu, đem ảnh chụp Đính Ước chiếu lên. Đó chính là Đính Ước của Mino, cũng là tác phẩm đã tham gia và đoạt giải nhất cuộc thi năm đó.

Trang Nại Nại nhìn về phía Mino: “Để công bằng thì cô sẽ trình bày ý nghĩa của nó trước.”

Đối với mọi người thì tác phẩm này là của Mino, đương nhiên Mino có thể trình bày nó, hơn nữa người nào lên tiếng trước sẽ chiếm thế chủ động và cảm thấy Mino nói đúng. Đợi đến lượt Trang Nại Nại mà nói ậm ừ thì mọi người sẽ cho rằng cô đang nói dối, cứ vậy thì độ khó sẽ tăng lên.

Quý Thần đứng cạnh nghe vậy thì rất lo lắng cho Trang Nại Nại, nhưng quay đầu sang lại phát hiện ông chủ vẫn bình thản nhìn cô.

Mino cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Vậy mà Lý Ngọc Phượng lại bảo Trang Nại Nại có âm mưu gì to lớn lắm! Đúng là khiến người khác buồn cười lại khinh bỉ thay cho trí thông minh của cô ta!

Hôm nay cô ta sẽ cho Trang Nại Nại nhìn rõ sự thực, lần này ai mới là người có thể sống sót. Cái gì mà ý nghĩa của thiết kế, nói thì to tát lắm nhưng chẳng phải cũng chỉ là lời nói gió bay sao? Quần áo mặc trên người cũng chỉ quanh đi quẩn lại như vậy, cô ta tuyệt đối không tin cái gọi là tài năng thiên phú.

Mặt khác, nếu thật sự có tài năng thì đã ai từng gặp một người làm nghệ thuật đỉnh cao chưa, tác phẩm của họ có mấy người có thể hiểu được?

“Không thành vấn đề.” Mino đắc ý nói.

Nói đến đây, cô ta nhìn về phía các phóng viên rồi chỉ vào ảnh chụp. Đính Uớc là một bộ lễ phục cắt cúp ngực, màu sắc chủ đạo là màu trắng và màu xanh, màu trắng là nền, màu xanh là nét điểm xuyết, trông như một cơn gió nhẹ. Tác phẩm này không mang theo bất cứ chi tiết nào của văn hóa ngàn đời Trung Quốc, vừa nhìn đã biết là do một học sinh thiết kế, không có kinh nghiệm nhưng khiến người ta thấy thoải mái.

Mino cầm bút laser chiếu lên màn hình, bắt đầu trình bày: “Tác phẩm này tên là Đính Ước, nó kể về mối tình đầu của tôi hồi cấp ba, mọi người có thể thấy màu chủ đạo của nó là trắng và xanh lục, xanh tượng trưng cho cây cối, là tàng cây mà chúng tôi hay ngồi tâm sự cho nên mới lấy tên Đính Ước! Ở đây...”

Cô ta cường điệu giải thích từng chi tiết, mỗi một chi tiết đều có thể kể ra một câu chuyện.