Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 637: Cô trả ba lại cho con đi mà! (4)




Lúc tâm tư Tư Tĩnh Ngọc đang rối loạn, Bạch Nguyệt lại đẩy Tân Tân lên, “Tân Tân, quỳ xuống đi, xin cô trả ba lại cho con! Nếu cô không trả thì con không được đứng dậy.”

Tròng mắt Tư Tĩnh Ngọc co rụt lại.

Ngay cả Trang Nại Nại đứng ở xa cũng không nhìn được nữa. Bây giờ cô là một phụ nữ có thai nên cực kì dễ mềm lòng với trẻ con. Người lớn dù có làm gì đi nữa thì cũng đừng lôi kéo trẻ con vào. Cô bước lên, chỉ Bạch Nguyệt mắng: “Cô làm cái gì vậy? Đã là kẻ thứ ba mà còn muốn được nước làm tới? Cô thích hành hạ trẻ con lắm hả?”

Người xung quanh nghe vậy lại chỉ trỏ Bạch Nguyệt.

Vành mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, “Tôi làm sao nào? Tôi và Cẩm Ngôn là mối tình đầu của nhau, chúng tôi mới là trời sinh một đôi! Là Tư Tĩnh Ngọc xen vào giữa chúng tôi, lúc đầu tôi đã buông bỏ rồi, ai ngờ sau đó lại phát hiện có bầu, con tôi cần một gia đình, tôi làm vậy có gì sai? Tôi chỉ muốn cho con tôi có một gia đình thôi mà, hu hu hu…”

Bạch Nguyệt khóc lớn lên.

Phần lớn mọi người đều thích đồng tình cho kẻ yếu, thấy bộ dáng cô ta đáng thương, lại nhìn cái áo bị cô ta ném xuống đất, vừa nhìn là biết cái áo đó không hề rẻ, cho nên người mặc nó cũng không phải thuộc gia đình bình thường.

Nhìn lại Bạch Nguyệt…

Có người không nhịn được nói với Tư Tĩnh Ngọc, “Cô gái à, người đàn ông như vậy cô không giữ được đâu, hay là ly hôn đi, để tác thành cho ba người bọn họ, đứa bé còn nhỏ như vậy, đứa bé là vô tội mà ~”

“Đúng vậy, cô gái à, dưa hái xanh không ngọt, cô cần gì phải cố chấp chứ?”

“…”

Từng câu, từng chữ làm cho vành mắt Trang Nại Nại đỏ lên, cô nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng chất vấn lại: “Mấy người đang nói cái gì thế? Bọn họ là vợ chồng, vì sao lại bắt chị ấy ly hôn? Sao mấy người lại không phân rõ đúng sai như thế? Mấy người…”

Trang Nại Nại còn định nói gì đó, nhưng Tư Tĩnh Ngọc đã kéo tay cô lại.

Tư Tĩnh Ngọc không mặc áo khoác nên cả người rất lạnh, cái lạnh từ đầu ngón tay cô ấy lan sang da thịt Trang Nại Nại, làm cô rét run lên. Nếu không phải là đang mang thai, không thể bị cảm lạnh thì lúc này Trang Nại Nại đã cởi áo khoác của mình ra cho Tư Tĩnh Ngọc mặc.

Cô đau lòng nhìn Tư Tĩnh Ngọc.

Bên kia, Bạch Nguyệt tiếp tục đẩy Tân Tân ra, “Tân Tân, con quỳ xuống đi.”

Tân Tân lảo đảo bước chân, quay lại nhìn Bạch Nguyệt. Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự không muốn, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đỏ hoe của Bạch Nguyệt, nó cắn môi bước tới trước mặt Tư Tĩnh Ngọc.

Đứa trẻ gầy yếu run rẩy trong gió lạnh, chỉ cần là con người đều sẽ thấy không đành lòng.

Tư Tĩnh Ngọc biết mình nên chán ghét thằng bé này, vì nó chính là đầu sỏ lớn nhất phá hủy hôn nhân của cô. Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, cô lại phát hiện mình không thể chán ghét nổi.

Rất lâu sau, Tư Tĩnh Ngọc mới hiểu được: Thì ra trên thế giới này, máu mủ là một thứ rất kỳ diệu.

Tân Tân ngẩng lên nhìn Tư Tĩnh Ngọc, một lúc lâu sau mới nói: “Cô ơi, cô có thể trả ba lại cho con và mẹ không?”

Giọng nói của thằng bé rất nhỏ, nhiều người không nghe được nó nói gì, nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại nghe rất rõ ràng. Nước mắt Tư Tĩnh Ngọc rơi xuống từng giọt, cô cắn chặt môi, cố gắng để bản thân mình không thất thố.