Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 626: Tức chết người không phải đền mạng (3)




Mẹ Trang đang ở đâu đã thành tâm bệnh của cô.

Trang Nại Nại nheo mắt lại, muốn xông lên chất vấn Mino, nhưng nhớ tới đứa con trong bụng nên không dám manh động.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, dò hỏi: “Cô biết à?”

Trong mắt Mino lóe lên sự tăm tối, “Tôi biết.”

Trang Nại Nại bình tĩnh nhìn cô ta mà không nói gì thêm.

Mino sững người vì thái độ bình tĩnh của Trang Nại Nại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói trước: “Trang Nại Nại, chỉ cần cô rời khỏi ngài Tư, rời khỏi Đế Hào thì tôi sẽ nói cho cô biết mẹ cô đang ở đâu.”

Nói đến đây, trong mắt cô ta lóe lên sự ác độc. Đồng thời, lướt qua Trang Nại Nại nhìn về người mặc vest đen đang đứng ở cửa phòng họp.

Trang Mỹ Đình vẫn luôn là khoảng cách mà vợ chồng Trang Nại Nại không thể vượt qua. Cô ta sẽ dùng bà ta, một lần lại một lần chia rẽ vợ chồng bọn họ, để bọn họ mãi mãi không thể ở bên nhau.

Nghĩ tới đây, trong mắt Mino hiện lên vẻ hưng phấn.

Mau trả lời đi! Trả lời rồi, ngài Tư sẽ rất tức giận, sẽ rất đau lòng!

Tròng mắt Trang Nại Nại co lại.

Rời khỏi Tư Chính Đình, rời khỏi Đế Hào?

Quả nhiên là vậy!

Bọn họ luôn dùng mẹ Trang tới uy hiếp cô!

Trang Nại Nại siết chặt tay, ánh mắt nhìn Mino gần như đã phun ra lửa.

Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, ngay cả Đại Tráng cũng bị hơi lạnh từ cửa làm cho căng cứng người, không dám nói một câu.

Tư Chính Đình biết hôm nay Trang Nại Nại có cuộc họp, mà anh lại làm xong việc rồi nên đi xuống giám sát chuyện ăn uống của cô. Từng nhân viên ra khỏi phòng họp nhưng mãi vẫn chưa thấy Trang Nại Nại. Vì vậy, anh tiến vào phòng họp tìm cô. Vừa tới cửa thì nghe thấy câu hỏi đó của Mino, anh vô thức dừng bước, cả người như đóng đinh tại chỗ.

Ở sâu trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi bất an.

Mẹ Trang đối với Nại Nại mà nói là rất quan trọng, quan trọng tới mức nhiều lần anh nghĩ, có cộng anh và con lại cũng không bằng mẹ Trang.

Loại ý nghĩ tự coi nhẹ mình này xẹt qua, khiến anh không nhịn được mà tự khinh bỉ chính mình.

Trước đây anh tức giận là do hiểu lầm Nại Nại vì mẹ Trang mà bỏ rơi anh.

Còn bây giờ thì sao?

Sao anh lại không tin tưởng tình cảm của bọn họ như thế chứ?

Nghĩ tới đây, Tư Chính Đình nheo mắt lại, anh không muốn Trang Nại Nại xoắn xuýt trong sự lựa chọn này. Vì vậy, anh bước vào trong phòng, đang định nói thì…

“Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói?”

Một câu nói làm lời Tư Chính Đình định nói kẹt lại trong cổ họng.

Mino siết chặt tay, “Cô có ý gì?”

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, kiên định nói: “Ý của tôi là, đừng nói cô biết tung tích của mẹ tôi, mà dù cô có biết thật, thì rốt cuộc vì cái gì mà khiến cô tin tôi sẽ vứt bỏ ba của con tôi, vứt bỏ người đàn ông tôi yêu nhất, rời khỏi Đế Hào?”