Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 617: Ba đứa trẻ là ai? (3)




Quý Thần: “!!!”

Sắc mặt Quý Thần rất khó coi, cực kỳ khó coi, “Ông chủ, ngài có thể bảo May, hoặc là…”

Chứ bảo anh ta – lão đại văn phòng trợ lý tổng giám đốc, đi nhắc Trang Nại Nại ăn dâu tây?

Thật sự là không biết quý trọng nhân tài, lấy dao mổ trâu đi giết lợn, mà không đúng, bà chủ không phải lợn…

Quý Thần còn muốn phản biện tiếp, nhưng Tư Chính Đình đã cúi đầu tiếp tục làm việc. Quý Thần đành nuốt câu nói tiếp theo vào trong.

Hay lắm! Thì ra tăng lương cho anh ta là để chặn miệng anh ta lại!

Quý Thần chấp nhận số phận, lóc cóc lấy dâu tây từ tủ lạnh ra, sau đó bưng khay dâu tây xuống lầu dưới.

Lầu 18, tại khu vực phòng thiết kế sân khấu.

Tô Mi đang làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, “Tô tổng, mau đến xem này! Trợ lý Quý tới đưa dâu tây!”

Tô Mi cũng không buồn ngẩng đầu lên, “Đưa thì đưa, có gì đâu mà bất ngờ.”

Nói xong thì tiếp tục cúi đầu làm việc.

Nhưng năm giây sau, cô ngẩng phắt lên, “Cái gì cơ! Cô nói cái gì? Trợ lý Quý đưa dâu tây cho ai?”

Mọi người: “!!!”

Tô Mi lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, sau đó chạy ra hành lang. Quả nhiên, tất cả mọi người ở phòng thiết kế sân khấu đang núp sau bức tường thủy tinh nhìn chằm chằm trợ lý Quý đang đi tới.

Quý Thần vừa đi vừa nghĩ, thật ra việc này cũng khá là thoải mái, chỉ là đi đưa cho bà chủ một khay trái cây liền được tăng thêm năm trăm nghìn. Chậc chậc, cứ nghĩ như vậy thì chút uất ức trong lòng Quý Thần cũng biến mất. Vì vậy, anh ta nở nụ cười, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.

Thấy trợ lý Quý đi về hướng phòng làm việc của Trang Nại Nại, Tô Mi nhíu mày nhìn các đồng nghiệp, sau đó nhảy ra chào Quý Thần: “Trợ lý Quý, xin chào!”

Quý Thần cười nhã nhặn: “Chào cô!”

Tô Mi tiếp tục: “Chúc mừng trợ lý Quý, ha ha ~”

Hửm?

Chẳng lẽ chuyện mình tăng lương truyền nhanh như vậy sao?

Quý Thần cười càng nhã nhặn hơn vừa rồi, “Cảm ơn! Cảm ơn!”

“Trợ lý Quý, anh cũng kỳ quá hà, lẽ ra phải nên làm chúc mừng mới đúng!”

Chúc mừng vì anh được làm cha!

Quý Thần gãi đầu, một năm tăng tận năm trăm nghìn, chúc mừng cũng không sai, “Ok, tôi bảo May đặt chỗ, để mọi người cùng nhau ăn mừng.”

Tô Mi quay đầu nhìn phòng làm việc của Trang Nại Nại, “Nại Nại có đi không?”

Bà chủ có đi không?

Ngẫm lại bộ dáng ông chủ chỉ hận không thể ở cạnh bà chủ 24h, Quý Thần liền lắc đầu, “Bà… Nại Nại mang thai, không nên đi, chúng ta ăn mừng với nhau là được rồi.”

Tô Mi cười híp mắt, “Trợ lý Quý, anh thật biết quan tâm người khác đó ha ha!”

Quý Thần cười cười, đương nhiên là phải quan tâm rồi, anh ta là trợ lý hiểu chuyện nhất trên thế giới này mà, đố ông chủ tìm được người thứ hai như anh ta luôn.

Tô Mi nháy mắt, “Trợ lý Quý, thế các anh bắt đầu từ lúc nào vậy?”

Bắt đầu cái gì? Lúc nào là sao?

Chẳng lẽ là chuyện mời ăn?

Quý Thần cười nói: “Sớm thôi, sớm thôi. Tôi sẽ bảo May thông báo với mọi người.”

Sau đó, tất cả mọi người mở to mắt nhìn Quý Thần vào phòng làm việc của Trang Nại Nại.

Tiếp theo, cứ một tiếng đồng hồ là lại thấy trợ lý Quý xuống đây một chuyến. Buổi trưa, Tư Chính Đình phải đi ăn cùng đối tác nên cố ý bảo Quý Thần ở lại đưa bữa trưa cho Trang Nại Nại. Đương nhiên, bữa trưa là phần ăn của hai người, Tư Tĩnh Ngọc được dịp qua đây ăn miễn phí.

Vào trong mắt Tô Mi, đó chính là… trợ lý Quý là một người đàn ông biết săn sóc vợ, đang để nương tựa.