Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 611: Bí mật của lý ngọc phượng! (7)




Cố Đức Thọ rõ ràng là yêu mẹ Trang, nhưng cuối cùng lại chọn Lý Ngọc Phượng? Ban đầu, cô vốn cho rằng Cố Đức Thọ vì tiền, vì tài sản nên mới chọn Lý Ngọc Phượng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Nhà mẹ đẻ của Lý Ngọc Phượng rất nghèo, sao Cố Đức Thọ lại chọn bà ta mà vứt bỏ mẹ Trang?

Lúc đó Lý Ngọc Phượng mang thai mà Cố Đức Thọ lại không kết hôn với bà ta…

Trang Nại Nại quay đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Chị, Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng là kết hôn lần đầu sao? Hay là cuộc hôn nhân thứ hai của Cố Đức Thọ?”

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày rồi nói: “Là hôn nhân lần đầu, trong Cục dân chính ghi như vậy.”

Thì ra là cuộc hôn nhân đầu tiên… mẹ Trang không có khả năng là người vợ đầu tiên, Lý Ngọc Phượng cũng không phải là kẻ thứ ba?

Trang Nại Nại hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng càng thêm bứt rứt.

Hình như cô đã phát hiện ra gì đó, nhưng nghĩ mãi mà không nắm bắt được trọng điểm.

***

Hoàng Đại Nữu nói tới nói lui, cũng chỉ nói ra một vấn đề như vậy. Dù Tư Tĩnh Ngọc và Trang Nại Nại có hỏi như thế nào thì đối phương cũng không nói ra được tin tức đáng giá nào nữa.

Chuyện càng ngày càng khó đoán. Vì sao Lý Ngọc Phượng có thể gả cho Cố Đức Thọ? Vì sao Cố Đức Thọ yêu mẹ Trang mà lại cưới Lý Ngọc Phượng, phụ bạc mẹ Trang?

Mọi chuyện vẫn cần phải từ từ tìm hiểu.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Trang Nại Nại càng nghĩ càng loạn, nghĩ như thế nào cũng không ra. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác hình như có một tấm lưới vô hình đang dần thu lại, cuối cùng sẽ bủa vây lấy cô, biến cô trở thành con mồi.

Cái suy nghĩ này làm lưng cô toát mồ hôi lạnh.

Lúc Trang Nại Nại cảm thấy cả người như đang rơi trong hầm băng, tay chân rét run thì có một bàn tay đặt lên vai cô: “Nại Nại, đừng sợ, hãy tin tưởng Chính Đình.” Tư Tĩnh Ngọc hơi dừng lại, rồi tiếp tục, “Nại Nại, hãy tin tưởng Chính Đình, nó là một người đáng để gửi gắm cả đời, tất cả cứ giao cho nó đi.”

Nghe câu nói này, Trang Nại Nại giống như được uống thuốc an thần, tâm trạng lo lắng bất an vừa rồi cũng dần bình tĩnh lại.

Cô gật đầu với Tư Tĩnh Ngọc.

Im lặng một lúc, cô nói: “Vậy chị có tin anh rể không?”

Có tin anh rể không?

Cả người Tư Tĩnh Ngọc cứng đờ.

Cô đột nhiên nhớ tới hai năm trước, khi cô bôn ba ở nước ngoài tìm con, tìm đến khi sức cùng lực kiệt, tìm đến khi không chịu nổi nữa, phải tạm thời trở lại Bắc Kinh sống một thời gian. Lúc đó, Thi Cẩm Ngôn đã tới tìm cô hỏi: “Tĩnh Ngọc, em tin anh không?”

Cô đã trả lời như thế nào?

Cô nói cô tin.

Anh liền nắm chặt tay cô nói, “Tĩnh Ngọc, gả cho anh đi!”

Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên rất muốn khóc.

Mà cô cũng đã khóc thật.

Gả cho anh!

Câu nói này đến muộn hai năm, khiến cô bị mọi người cười nhạo suốt hai năm.

Lúc đó, cô đã trả lời thế nào?

Lúc đó, cô vô cùng tỉnh táo, cố gắng đè nén tâm trạng xúc động của mình xuống để nói với anh cô đồng ý.

Nghĩ tới đây, khóe môi Tư Tĩnh Ngọc bất giác cong lên.

Cô sớm biết anh không yêu cô, nhưng cô vẫn ích kỷ nói đồng ý. Bởi vì cô cho là khi cô tìm được con mình, cô sẽ có thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh.

Tư Tĩnh Ngọc lắc mạnh đầu như muốn vứt hết chua xót trong lòng đi. Cô nắm lấy tay Trang Nại Nại, “Được rồi, chúng ta về nhà thôi!”