Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 550: Đây là địa bàn của tôi! (8)




“Chắc chắn đủ! Chẳng phải chỉ là một thằng nhóc choai choai thôi sao?” Giọng nói hùng hồn của Tiết Quốc Vinh truyền đến.

“Con thấy hình như hắn ta là lính xuất ngũ thì phải?” Tiết Dung cau mày nói, động tác tên kia đánh Thạch Hạo Vũ vừa rồi rất mạnh mẽ, xem ra là người có học võ.

“Xuất ngũ thì sao? Dám đánh con rể ba á? Ba sẽ bắt hắn ta phải trả một cái giá lớn!”

Quản lý Vương không nhìn được nữa, bèn đi đến ngoắc tay với Tiết Quốc Vinh, “Anh Tiết...”

“Tiểu Vương, cậu thật chẳng nghĩa khí gì! Con gái tôi có ăn chút nấm ở chỗ cậu mà cũng không thể giảm giá cho tôi sao? Lại còn đòi hẳn hơn ba triệu, cậu muốn tôi bán nhà chắc? Chuyện hôm nay, lát nữa chúng ta phải nói chuyện tử tế!”

Vừa nói xong thì ông ta cũng đã bước đến cửa.

Quản lý Vương nhăn mặt, “Anh cứ tự lo cho mình trước đi đã!”

“Sao nào? Cái tên đó có ba đầu sáu tay chắc? Tôi dẫn chừng này người đến mà còn chưa đủ sao?” Nói rồi, Tiết Quốc Vinh liền đi vào phòng.

Tiết Dung tiến lên khoác tay ông ta, sau đó chỉ vào Tư Chính Đình rồi nói: “Ba, chính là thằng oắt này, ba dạy dỗ hắn ta nhớ đời cho con!”

“Không thành vấn đề!” Tiết Quốc Vinh vừa nói xong liền trừng to đôi mắt hung ác nhìn về phía Tư Chính Đình, sau đó thì lập tức ngẩn người...

Ủa? Sao ngài Tư lại ở đây thế này?

Ông ta lại nhìn về phía cô gái bên cạnh Tư Chính Đình. Ủa? Đây chẳng phải là bạn gái của ngài Tư trong lễ kỷ niệm thành lập công ty sao?

Buổi lễ quan trọng như thế, Thạch Hạo Vũ và Tiết Dung đương nhiên không có tư cách tham gia, nên chỉ có một mình Tiết Quốc Vinh được đến.

Tiết Dung đứng bên cạnh kêu lên: “Ba, ba còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau dạy dỗ hắn ta?”

Dạy dỗ hắn ta?

Dạy dỗ ai?

Tiết Quốc Vinh cảm thấy chắc chắn hôm nay ông ta bị quáng gà rồi, bèn quay đầu nhìn theo hướng con gái mình chỉ, sau đó lại thấy được khuôn mặt của ông chủ Tư!

Ông ta ngây người, “Ngài ấy/ hắn ta sao?”

“Đúng, chính là hắn ta, còn cả đồ nghèo mạt rệp Trang Nại Nại kia nữa. Bọn họ ra tay đánh người, ba cho người đến bắt họ đi!”

Tiết Quốc Vinh ngây ra như phỗng, ông ta bỗng cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng trong nháy mắt.

Tiết Dung thấy ông ta không có hành động gì thì bèn quay đầu lại, nói luôn với mấy vệ sĩ mà Tiết Quốc Vinh dẫn đến: “Các anh lên dạy dỗ thằng oắt này cho tôi!”

Mọi người trong lớp thật sự không nhịn nổi nữa, bèn lên tiếng, “Tiết Dung, đều là bạn học với nhau, cậu cũng đừng quá đáng!”

Thầy Triệu Minh cũng nói: “Tiết Dung, em có thể báo cảnh sát, nhưng lén lút đánh nhau thế này là phạm pháp đấy!”

Tiết Dung câng câng nhìn bọn họ, “Mấy người không muốn ở đây nữa thì đi đi, dù sao hôm nay tôi cũng phải xả cơn tức này!”

Ngay lúc tất cả bạn học đều đang tức giận với Tiết Dung thì Tư Chính Đình... lại nhìn thẳng vào Tiết Quốc Vinh, dửng dưng nói:

“Tiết Quốc Vinh, ông dạy con gái giỏi thật!”

Tiết Dung nghe thấy câu này liền ngẩn người nhìn Tư Chính Đình, một lúc sau mới chỉ vào anh rồi mắng: “Mày nói cái gì? Còn dám gọi thẳng tên ba tao, mày...”

“Bịch!!!”

Tiết Dung còn chưa dứt lời, Tiết Quốc Vinh đã nhũn cả chân, ngã ngồi xuống đất!