Có mạng, muốn làm cái gì cũng dễ như trở bàn tay.
Trang Nại Nại vào trang web bán vé, tất cả các vé bay đến bất kỳ thành phố nào ở Mỹ đều hiển thị là 0.
Thậm chí khoang hạng nhất cũng là 0!
Sao có thể như vậy?
Cô cúi đầu kéo lên kéo xuống, nhưng vẫn không thấy ai trả vé.
Trên mạng cũng đang thảo luận ầm ĩ chuyện này. Vé máy bay đến Mỹ của tất cả các hãng hàng không Bắc Kinh đều hết! Thật sự là một chuyện quỷ dị! Thậm chí có người còn phản ánh hãng hàng không đi kiểm tra lại xem, có phải hệ thống của bọn họ có vấn đề hay không?
Trang Nại Nại có cảm giác mình sắp điên lên rồi!
Sao có thể như vậy? Nếu vậy thì sao cô có thể đi tìm mẹ?
Trang Nại Nại sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
“Em đang làm gì vậy?”
Tầm mắt anh dừng lại ở máy tính của cô.
Trang Nại Nại sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhào qua tắt giao diện web đang mở. Nếu anh thấy thì có lẽ anh sẽ hiểu lầm cô không tin anh, nhất định anh sẽ không vui. Giống như lúc cô bị anh hiểu lầm vậy, anh không tin cô làm cô rất khó chịu.
Nhưng cô vừa mới định nhào qua, Tư Chính Đình đã hét lên, “Đứng yên!”
Anh chạy nhanh tới đỡ tay cô, sau khi xác định cô không sao thì mới nhìn sang máy tính, trên đó đang hiển thị web bán vé máy bay.
Tròng mắt Tư Chính Đình co lại.
Trang Nại Nại vội giải thích, “Em… chuyện là…”
Cô càng sốt ruột thì càng không biết nên phải giải thích như thế nào. Cô dè dặt nhìn anh.
Tư Chính Đình rũ mắt xuống giống như không nhìn thấy gì cả. Anh đỡ cô lại ghế sofa ngồi rồi đưa máy tính cho cô, “Anh đã nghĩ cách đến thành phố gần nhất hỏi thăm, sẽ có câu trả lời nhanh thôi, em đừng nôn nóng.” Sau đó anh lại rót một ly nước cho cô rồi mới yên lặng đi ra cửa.
Trang Nại Nại nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên thở dài. Hình như cô đã phá hỏng bầu không khí hài hòa khó khăn lắm mới có được giữa bọn họ. Nhưng bây giờ không phải là lúc khổ sở, mẹ đang ở trong cảnh nguy hiểm mà cô lại ở đây xoắn xuýt vì tình cảm?
Trang Nại Nại lên mạng đăng bài, bày tỏ nguyện ý trả giá cao để mua lại vé máy bay.
Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy ai liên hệ lại với mình. Lúc này chỉ có thể đợi tin tức từ Tư Chính Đình thôi.
Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên phá vỡ màn đêm yên ắng, là Lý Ngọc Phượng gọi tới.
Cô vốn không định nghe, nhưng chợt nhớ tới vụ tai nạn vào ngày xuất viện.
Lý Ngọc Phượng không phải là một người mẹ tốt, bà ta còn từng nói mấy lời ác độc với cô. Nhưng vào giây phút mấu chốt, bà ta vẫn rất quan tâm đứa bé trong bụng cô.
Vì vậy Trang Nại Nại nghe điện thoại. Giọng nói Lý Ngọc Phượng mang theo chút hấp tấp, “Nại Nại, con đừng nôn nóng, ba con đã đi Kentucky rồi. Ông ấy đi là mọi chuyện sẽ ổn thôi, con cứ ở nhà đợi tin tức là được rồi, bảo ngài Tư cứ yên tâm!”
Bảo ngài Tư cứ yên tâm?
Thế này là có ý gì?