Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 449: Anh không muốn lại bỏ lỡ thêm năm năm nữa (7)




Trang Nại Nại nhìn theo đến khi anh đi khuất, sau đó mới cúi đầu lấy điện thoại ra giết thời gian, lại phát hiện cô không mở dịch vụ du lịch quốc tế nên điện thoại lúc này không dùng được.

Cô bỏ điện thoại xuống, buồn chán quan sát sân bay.

Ở đây không giống trong nước lắm, nhưng cũng chẳng khác là bao. Trang Nại Nại nhàm chán nhìn xung quanh một lượt. Nhưng lúc cô đang quan sát thì có một thân hình chạy vụt qua, khiến cô hoảng sợ nhảy dựng lên!

Trang Nại Nại xoa xoa ngực mình, lúc cúi đầu xuống thì nhận ra cái túi cô để bên cạnh đã chẳng thấy đâu nữa.

Kẻ trộm!

Phản ứng đầu tiên của Trang Nại Nại chính là đứng phắt dậy.

Trong túi có hộ chiếu và chứng minh thư của cô, nếu mất thì bất kể đi đâu cũng rất phiền phức. Cô không hề nghĩ ngợi liền đuổi theo tên trộm kia.

“Đứng lại!”

Trang Nại Nại hét lên bằng tiếng Trung, tên trộm chạy phía trước còn quay đầu lè lưỡi với cô, nói huyên thuyên gì đó bằng tiếng Anh.

Trang Nại Nại tức muốn chết, “Đứng lại, trả túi của tôi đây!”

Nhân viên an ninh trong sân bay nghe thấy tiếng ồn ào, liền nhanh chóng cầm bộ đàm, sau đó kêu lên với những người xung quanh.

Lúc này, Trang Nại Nại đã xông đến bên cạnh tên trộm kia. Hắn ta cố tình dừng lại khiêu khích cô, le lưỡi liếm môi các kiểu, tuy nói toàn tiếng Anh, Trang Nại Nại không hiểu, nhưng cô cũng biết đối phương đang dùng ngôn ngữ để dâm ô cô.

Trang Nại Nại túm lấy túi của mình, muốn giật lại. Tên trộm kia liền buông tay ra, sau đó duỗi tay vồ về phía ngực cô.

Trang Nại Nại tức điên lên, không hề nghĩ ngợi liền tung nắm đấm về phía tên trộm đó. Cô toàn chọn những chỗ khiến người ta cực kỳ đau mà đánh, sau đó giơ tay ra doạ chọc vào mắt hắn, khiến hắn ta luống cuống thả lỏng tay. Cuối cùng, Trang Nại Nại cướp lấy túi của mình, rồi cầm túi vung thật mạnh về phía hắn.

Trang Nại Nại đánh lấy đánh để, nhân viên an ninh xung quanh cũng xông đến, sau đó cả đám mồm năm miệng mười bàn tán.

Tên trộm dưới đất ôm đầu, gào lên bằng giọng tiếng Anh địa phương. Trang Nại Nại không nghe rõ nổi một chữ.

Cô mở túi ra xem, thấy đồ bên trong vẫn còn mới yên lòng, đang định rời đi thì lại bị bảo vệ ngăn lại.

“@¥#... ¥&¥*&... %%@”

Trang Nại Nại: “...”

Đối phương rốt cuộc đang nói gì thế?!

Cô đứng ngây ra nhìn nhân viên an ninh đang khoa tay mua chân trước mặt cô, sau đó dùng tiếng Anh bập bẹ để nói: “he... thief, let-me-go.”

Nhân viên an ninh đần thối mặt nhìn cô, sau đó lại lắc đầu.

Trang Nại Nại: “...”

Nhân viên an ninh này rốt cuộc có ý gì? Sao lại lắc đầu, không cho cô đi?

Trang Nại Nại sốt ruột nhìn xung quanh, muốn tìm Tư Chính Đình. Nhưng sân bay này rất lớn, chẳng biết cô đã chạy theo tên trộm này bao xa, hoàn toàn không biết Tư Chính Đình đang ở đâu.

Cô nghĩ đến số điện thoại của Tư Chính Đình, liền sáng mắt lên, sau đó nói với nhân viên an ninh kia: “Mobilephone.”

Nhân viên an ninh lại tiếp tục lắc đầu.

Trang Nại Nại liền nổi giận, cái người này đã không cho cô đi, còn không đưa điện thoại cho cô để cô tìm người giúp đỡ, rốt cuộc là có ý gì?