Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 440: Anh rất yêu cô! (8)




Thấy Tô Cẩm Huy, Tư Chính Đình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Bên Hàng Châu có một hạng mục, cần một giám đốc trông coi trong một thời gian dài. Cậu đi đi!”

Từ Phó phòng thăng lên Giám đốc, có biết bao người mơ ước được thăng chức như thế này chứ!

Tô Cẩm Huy cũng không ngoại lệ, ánh mắt anh ta sáng lên, nhưng không biết nghĩ tới gì đó lại ảm đạm xuống, “Đến Hàng Châu là không thể trở về?”

Tư Chính Đình gật đầu.

Thật ra, đối với Tô Cẩm Huy mà nói, đi Hàng Châu là một lựa chọn rất tốt. Bởi vì ở đây, anh ta sẽ bị Trang Nại Nại đè đầu, khó có ngày nổi danh. Mà với tài năng của anh ta, đáng lý đã thăng chức từ lâu rồi.

Tô Cẩm Huy do dự một chút, cuối cùng thở dài, “Ông chủ, tôi không muốn đi. Cám ơn ngài đã cho tôi cơ hội này.”

“Vì sao?”

Sắc mặt Tô Cẩm Huy có chút không tự nhiên, “Bởi vì tôi thích một cô gái, tôi muốn ở lại Bắc Kinh vì cô ấy.”

“Cho dù kết quả là Đế Hào không giữ cậu lại thì cậu cũng không đi Hàng Châu?”

Tô Cẩm Huy lại do dự một chút rồi gật đầu.

“Vậy cậu có biết cô gái cậu thích là vợ của người khác không?”

“...”

***

Trang Nại Nại lo lắng đợi ở tầng 18, không biết Tư Chính Đình có làm khó đàn anh hay không? Cái người này, sao mãi không sửa được khuyết điểm thích ăn giấm bậy bạ thế?

Muốn độc chiếm cô, nhưng đến cùng lại bỏ rơi cô, người đàn ông này... thật là làm cho người ta vừa yêu vừa hận!

Cô đi tới đi lui trong phòng làm việc, thỉnh thoảng ra nhìn thang máy, cuối cùng cũng thấy Tô Cẩm Huy ủ rũ đi ra.

Trang Nại Nại bước nhanh lại hỏi, “Đàn anh, có chuyện gì vậy? Ông chủ làm khó anh sao?”

Tô Cẩm Huy nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ, sắc mặt cũng không được tự nhiên lắm. Có điều, thấy dáng vẻ ân cần của cô, anh ta vẫn gượng cười nói: “Không sao.” Nói xong câu đó thì vỗ vai Trang Nại Nại, “Chắc là do thức mấy đêm liên tiếp thiết kế bản thảo nên hơi mệt. Anh đi nghỉ ngơi một chút.”

Sau đó, anh ta vòng qua Trang Nại Nại, đi về phòng làm việc của mình.

Trang Nại Nại nhìn bóng lưng của anh, nhìn thế nào cũng thấy bóng dáng đó rất bi thương.

Cô cắn môi thở dài.

***

Sửa lại bản thảo thiết kế rồi gửi cho đồng nghiệp có liên quan, Trang Nại Nại bỗng cảm thấy cả người được thả lỏng. Cô duỗi người đi ra ngoài, liền thấy mọi người đang tụm năm tụm ba nói gì đó.

“Khi nào phó phòng Tô đi?”

“Trong hai ngày tới.”

“Phó phòng Tô còn trở lại không?”

“Nghe nói đến Hàng Châu nhậm chức giám đốc, có lẽ mấy năm nữa sẽ không trở về.”

Trang Nại Nại sửng sốt, Tô Cẩm Huy bị điều đến Hàng Châu rồi?

Chuyện gì đang xảy ra?

Trang Nại Nại đi nhanh tới phòng làm việc của Tô Cẩm Huy, lại phát hiện trong phòng không có ai.

Trang Nại Nại: “...”

Nhớ lại sắc mặt khó coi của Tô Cẩm Huy lúc từ tầng cao nhất đi xuống, Trang Nại Nại đoán chắc rằng Tư Chính Đình đã uy hiếp đàn anh.