Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 436: Anh rất yêu cô! (4)




Cô còn đang định nói gì đó thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.

Cô nhìn điện thoại, biết rõ dù có gọi lại thì cũng sẽ không có người nhận, nhưng cô vẫn ôm hy vọng thử một chút. Quả nhiên đối phương đã tắt máy.

Người này có ý gì?

Cẩn thận Lý Ngọc Phượng?

Sao phải cẩn thận Lý Ngọc Phượng?

Cô không hiểu ra sao cả, chỉ đành hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng.

Trong phòng, mọi người vẫn đang chơi. Có điều Tô Cẩm Huy không còn ngồi ở đó nữa.

Trang Nại Nại thấy khó hiểu, Trương Đình Đình liền giải thích: “Ngài Tư đột nhiên nhớ ra bộ phận thiết kế còn vài việc chưa làm xong. Vì để chúng ta chơi đùa vui vẻ trọn vẹn nên Phó phòng Tô đã về làm việc rồi.”

Cái gì?

Trang Nại Nại nhíu mày nhìn về phía Tư Chính Đình, chỉ thấy anh hờ hững ngồi đó, cô cảm thấy người đàn ông này chắc chắn là cố ý!

Nhớ lại hồi cấp ba, thỉnh thoảng anh sẽ ăn giấm chua, không cho phép cô nói chuyện với Tô Ngạn Bân. Không ngờ tới bây giờ, người đàn ông này còn ghen kinh khủng hơn.

Nghĩ tới đây, cô thầm thở ra một hơi. Cô là một người, không phải là một món đồ, anh dựa vào cái gì mà muốn chiếm cô làm của riêng?

Tất cả mọi người đều ở đây vui vẻ, còn Tô Cẩm Huy phải đến công ty tăng ca. Cô cảm thấy rất áy náy, cũng có thể là vì cô giận dỗi Tư Chính Đình nên cô cầm áo khoác lên, nói: “Nếu vậy thì tôi cũng đi xem sao, tránh cho một mình Phó phòng Tô làm không xong. Mọi người chơi vui vẻ, ngày mai nhớ đi làm đúng giờ.”

Đám người Trương Đình Đình ào ào đáp vâng. Trang Nại Nại không nhìn Tư Chính Đình mà đi thẳng ra ngoài.

Tư Chính Đình thấy cô đi thì cũng đứng lên, “Mọi người tiếp tục chơi, tôi đi trước.”

Quý Thần theo sát Tư Chính Đình, anh ta cười với mọi người, “Hai vị cấp trên đều đi rồi, nên ông chủ không ở đây làm phiền mọi người nữa, mọi người cứ tự nhiên.”

Bên ngoài phòng bao, Trang Nại Nại cảm thấy hơi tức giận, Tư Chính Đình thật quá đáng!

Cô đứng ở ven đường đón xe, bỗng thấy Tư Chính Đình lái Maybach đi tới, lạnh nhạt nói với cô: “Lên xe.”

Trang Nại Nại bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cảm ơn, tôi tự mình đón xe.”

Tư Chính Đình đang định nói gì đó, nhưng một chiếc taxi đã dừng lại, Trang Nại Nại cứ thế lên chiếc xe đó..

“Đến tập đoàn Đế Hào.” Trang Nại Nại nói với tài xế.

Trên đường đi, cô không muốn nghĩ gì về mối quan hệ rắc rối giữa mình và Tư Chính Đình nên dứt khoát nghĩ về cuộc gọi lúc nãy.

Người đó cố ý hạ thấp giọng, người đó là ai? Sao lại nhắc nhở cô như thế?

Lúc cô ngẩn người, điện thoại của tài xế đổ chuông, ông ta đeo tai nghe lên nói chuyện, sau đó giọng oang oang nói: “Để làm gì?”

“Cái gì? Mẹ nó chứ! Cái con khốn đó dám ức hiếp cậu ta?”

“Cậu ta vừa được thả ra sao? Kết án là bảy năm mà, sao mới năm năm là được thả ra rồi?”