Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 414: Nại nại, anh xin lỗi! (3)




Trông thấy nước mắt của cô, trái tim anh giống như bị vật gì đó đâm mạnh vào, trong nháy mắt đau xé ruột xé gan.

Cô khóc?

Rõ ràng là muốn làm cô vui vẻ, muốn giữ cô lại bên mình, nhưng sao mỗi một hành động của anh đều làm cô không vui?

Anh không nói rõ được cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ biết cúi đầu, dịu dàng hôn lên mặt cô, hôn đi những giọt nước mắt mằn mặn, “Nại Nại, đừng khóc...”

Sự dịu dàng của anh làm cho những uất ức trong lòng Trang Nại Nại trào ra mãnh liệt.

Từ sau khi kết hôn, anh luôn lúc lạnh lúc nóng, lại còn hay hiểu lầm cô, làm cô mỗi ngày đều sống không yên lòng, tâm trạng khi nào cũng mệt mỏi, căng thẳng. Không có mẹ Trang bên cạnh, cũng không có một người thân nào chỉ đường dẫn lối cô. Mỗi buổi tối ngủ trên cái giường này, cô luôn tỏ vẻ không sầu không lo, nhưng có ai biết trong mộng cô phải giãy giụa như thế nào.

Trang Nại Nại vừa khóc vừa đẩy anh ra, rõ ràng biết mình yếu hơn anh, nhưng cô vẫn muốn đẩy anh ra. Ai ngờ, cô vừa đẩy nhẹ anh đã tự mình ngồi dậy.

Thấy vậy, cô bèn cầm chăn quấn quanh người mình rồi ngồi dậy nhìn anh, cơn giận cứ thế trào lên, “Tư Chính Đình! Rốt cuộc anh coi em là gì? Là con mèo con chó muốn đuổi thì đuổi, muốn giữ thì giữ sao?”

Tư Chính Đình thấy cô tức giận thì hơi khẩn trương, anh ngập ngừng nói: “Nại Nại, anh không có ý này, anh…”

“Không có ý này? Vậy anh vừa làm gì? Em đã bảo anh dừng lại rồi cơ mà!”

Dường như tất cả uất ức trong lòng Trang Nại Nại đều hóa thành nước mắt chảy ra ngoài.

Tư Chính Đình sửng sốt, “Anh thấy em ở đây, anh tưởng…”

“Anh tưởng cái gì? Anh tưởng em muốn bò lên giường anh?” Trang Nại Nại cảm thấy càng thêm khổ sở.

Từ lần gặp lại đầu tiên, cô vẫn luôn tìm cách tiếp cận anh, thậm chí buông bỏ cả tôn nghiêm, mặt dày bám theo sau anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có sự kiêu ngạo của mình.

Trang Nại Nại cắn môi, nghẹn ngào nói: “Tư Chính Đình, em cũng có kiêu ngạo của mình! Đừng có xem thường em! Ít nhất thì em không thể mặt dày tới tìm anh vào lúc anh không tin em!”

“Tư Chính Đình, em yêu anh, nhưng em cũng có giới hạn của mình!”

“Thật xin lỗi, làm anh thất vọng rồi. Em tới đây để lấy đồ, không phải tới tìm anh.”

Nói đến đây, cô ôm chăn đứng lên. Bởi vì tức giận nên cô quên luôn cả xấu hổ. Cô đi tới tủ quần áo, lấy đồ ngày mai đi làm, rồi tròng áo ngủ lên người, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Từng tiếng chất vấn lên án của Trang Nại Nại như muốn xé rách trái tim của Tư Chính Đình.

Nhớ lại chuyện anh hiểu lầm cô, nhớ lại chuyện cô bị mọi người chất vấn nghi ngờ, Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy mình đúng là tên khốn kiếp! Thậm chí ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được!