Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 411: Nại nại, theo anh về nhà đi! (10)




Trang Nại Nại đang xoắn xuýt, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Cô đi ra mở hé cửa phòng thì nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu, sau đó là tiếng mở cửa nhà và tiếng quản gia tiễn người người đi.

Hửm?

Tư Chính Đình ra ngoài?

Trang Nại Nại thò đầu ra nhìn, thấy quản gia quay trở lại, cô liền hỏi: “Tư Chính Đình đi đâu thế?”

Quản gia cung kính nói, “Cậu chủ nói công ty có việc nên ra ngoài một lát. Cô đi ngủ trước đi, không cần lo lắng, đêm nay cậu chủ không về.”

Đêm nay không về?

Mắt Trang Nại Nại lập tức sáng lên!

Cô hưng phấn gật đầu với quản gia rồi rụt đầu về, sau đó nhân lúc không có ai liền lặng lẽ đi tới phòng ngủ chính đẩy nhẹ cửa, thấy cửa không khóa liền chui tọt vào.

Đèn trong phòng còn chưa tắt, hiển nhiên là Tư Chính Đình đi khá vội.

Cô vốn chỉ định lấy vài bộ đồ rồi đi, nhưng thấy bồn tắm massage trong nhà tắm liền cảm thấy cả người không thoải mái.

Trong phòng khách không có cái này!

Hôm nay mang giày cao gót cả buổi tối, thật sự là rất nhức. Lại nghĩ tới việc đêm nay Tư Chính Đình sẽ không về, Trang Nại Nại liền nhanh nhẹn cởi đồ rồi chui vào bồn tắm ngâm mình.

Sau khi ngâm mình, tất cả mệt mỏi đều biến mất.

Tắm xong, cô liền dọn dẹp lại nhà tắm nhìn sao cho giống như chưa từng có ai sử dụng rồi mới hài lòng choàng khăn tắm đi ra.

Lau khô người thì khăn tắm cũng ướt, dinh dính trên người rất khó chịu. Trong phòng không ai nên Trang Nại Nại bèn ném cái khăn tắm lên ghế sofa, không mặc gì đi lại tủ quần áo.

Đồ của cô vẫn nằm ở vị trí cũ, không thay đổi.

Cô nhìn từ trái sang phải theo thói quen treo đồ của mình, quả nhiên thấy một bộ đồ ngủ cotton, nhưng vừa đặt tay lên thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Trang Nại Nại phát hoảng.

Là ai?

Phòng ngủ của Tư Chính Đình không cho phép người làm tự ý đi vào, còn quản gia thì đang ở dưới lầu, nên…

Anh đã về?

Vào giây phút mấu chốt, Trang Nại Nại không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào trong tủ quần áo.

Vào đúng khoảnh khắc cửa tủ đóng lại, cô thấy Tư Chính Đình cúi đầu đi vào. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại, vừa đi vừa mở nút áo, sau đó lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi nói: “Nếu vậy thì tôi không đến nữa.”

Trang Nại Nại nghe anh nói vậy thì muốn khóc tiếng mán luôn!

Sao không đến nữa? Nếu anh không đi… chẳng lẽ cô sẽ phải ở trong ngăn tủ này tới ngày mai sao?

Làm sao trốn ra được bây giờ?

Bên ngoài, Tư Chính Đình tiếp tục dặn dò, sau đó kết thúc cuộc gọi liền ném điện thoại lên ghế sofa. Anh cởi áo khoác rồi tiếp tục cởi áo sơmi và quần…