Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 398: Rốt cuộc ai là kẻ ăn cắp? (3)




N“Cô Trang! Cô Trang! Xin cô trả lời một câu hỏi, có người nói sinh hoạt của cô không được lành mạnh! Xin hỏi đây là sự thật sao?”

“Cô Trang!...”

Đám người kia quả là xứng với cái danh phóng viên, miệng nói nhanh như tiểu liên, hơn nữa từng lời mà bọn họ nói ra chẳng có chút trách nhiệm nào cả, lời nói khó nghe đến mức khiến Trang Nại Nại chỉ hận không thể lao vào đánh bọn họ.

Cô nắm chặt tay của mình lại: “Tôi không có...”

“Không có cái gì? Cô lấy trộm thành quả lao động của người khác như vậy thì trong lòng cảm thấy thế nào? Lúc đêm xuống liệu cô đã từng cảm thấy xấu hổ bao giờ chưa?”

Trang Nại Nại lập tức quay đầu nhìn về phái người phóng viên kia, “Tôi chỉ nói mỗi là tôi không có! Vì sao cô lại có thể cắt câu lấy nghĩa như vậy!!!”

Người phóng viên kia lui về sau một bước, “Cô Trang! Tôi có thể hiểu rằng thái độ của cô bây giờ là thẹn quá hóa giận hay không? Cô còn có bản lĩnh bắt người khác câm miệng nữa cơ à? Cô quá coi thường người khác rồi đấy!”

Trang Nại Nại thực sự bị đám người này chọc điên, cô chỉ nói một câu mà đã trở thành không coi ai ra gì?

Trang Nại Nại muốn đẩy đám người kia ra, thế nhưng bọn họ vẫn ngăn cô lại, thậm chí còn có người kéo lại cánh tay của cô.

Trang Nại Nại quay đầu nhìn người kia, “Mời buông tay ra, bằng không tôi sẽ không khách khí với cô nữa!”

Người phóng viên kia làm bộ khiếp sợ, “Cô Trang đang uy hiếp tôi đó sao? Bởi vì tôi đăng tin tức của cô?”

Trang Nại Nại không chống đỡ nổi.

Cô bị tất cả mọi người công kích, cả đám phóng viên lẫn các nhân viên trong công ty, còn có đám phu nhân nhà giàu mới nổi, từng lời nói của bọn họ nói ra vừa sắc bén lại khó nghe, từng câu từng chữ như hóa thành những lưỡi dao sắc bén đang lăng trì cô.

Những lời miệt thị này còn mượn danh chính nghĩa mà nói một cách ngang nhiên, nó như là nước biển vô hình đang rót vào lục phủ ngũ tạng của cô, khiến cô có cảm giác mình sắp không thể hít thở được nữa.

Lỗ tai của cô ong ong, những người trước mắt cũng hoa lên, cô cảm thấy cả đời này cô chưa bao giờ tức giận đến mức như vậy!

Cả người Trang Nại Nại run lên, cô cố gắng khống chế tâm tình của mình, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể đè nổi lửa giận đang ùn ùn bốc ra xung quanh, cô siết chặt bàn tay của mình: Tại sao... tại sao sống trên đời này lại khó khăn đến như vậy!

Ngay lúc Trang Nại Nại cảm giác bản thân sắp tan vỡ tới nơi, lúc cô không kìm được mà chuẩn bị òa khóc thì đám người đột nhiên xao động.

Trang Nại Nại không ngẩng đầu lên nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng đám người trước mặt cô đột nhiên bị đẩy sang hai bên, tiếp đó là một thân hình cao lớn tới gần. Một bàn tay to ấm áo nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô ngã vào một vòng tay vững chãi.

“Đừng sợ!”

Một giọng nói vang lên, ngay lúc này cái thanh âm trầm thấp lại lạnh lùng đó giống như âm thanh của thiên nhiên bao trùm lấy Trang Nại Nại, nó khiến Trang Nại Nại cảm thấy quãng thời gian vừa rồi như không tồn tại, vòng tay ấm áp này cũng mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Mà câu nói này cũng giống như một dòng suối trong lành mát mẻ rót thẳng vào ngọn lửa giận hừng hực, khiến lý trí của Trang Nại Nại quay về, cơn giận trong lòng cũng lập tức tan đi.

Rốt cuộc là vì sao mà cô lại đi chấp nhặt với đám phóng viên này?

Trang Nại Nại muốn ngẩng đầu lên để đối diện với đám phóng viên, thế nhưng cô chỉ vừa nhúc nhích thì một bàn tay to lớn ấm áp vươn tới rồi mạnh mẽ đè cái gáy của cô lại, không cho cô nhúc nhích nữa.

Tiếp đó cô nghe thấy được thanh âm ẩn chứa lửa giận của Tư Chính Đình.

“Cút ngay!!!”