Đuổi cô ra ngoài?
Ngay cả Quý Thần cũng phải khách khí với cô, vậy mà cô gái này lại dám nói đuổi cô ra ngoài?
Trang Nại Nại cảm thấy mình như đang nghe chuyện hài, cô nhăn mày lại nói: “Cô có nhường hay không đây?”
Cô gái kia bị Trang Nại Nại dọa nên rụt cổ một cái, thế nhưng vẫn nhất quyết không tránh đường: “Tôi không nhường đấy! Cô phách lối cái gì?”
“Đúng đấy! Cô phách lối cái gì? Cô cho rằng ngài Tư nhìn cô nhiều hơn hai cái là cô có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng à? Nói cho cô biết, đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”
“Nếu ngài Tư muốn kết hôn thì chắc chắn sẽ cưới cô Tả Y Y, sao có thể liếc mắt đến cái đứa nghèo kiết xác như cô chứ!”
Người này một lời, người kia một lời, cô gái đứng trước mặt Trang Nại Nại cũng không yếu thế: “Thân phận của cô như vậy còn chẳng đáng xách dép cho chị Y Y! Nói cho cô biết, trong mấy bữa tiệc thế này, người có thể đứng bên cạnh ngài Tư chỉ có thể là chị Y Y mà thôi, không bao giờ đến lượt cô đâu! Tôi khuyên cô tự biết thân biết phận của mình đi, ngoãn ngoãn lau dọn rồi cút khỏi đây, bằng không đừng có trách tôi không khách khí với cô!”
Lời của cô gái này càng nói càng khó nghe, cho dù mấy ngày nay luôn bị người khác công kích thành quen thế nhưng một câu “Người đứng bên cạnh ngài tư chỉ có thể là Tả Y Y” khiến cho Trang Nại Nại thực sự tức giận.
Trang Nại Nại nhìn cô gái trước mặt, sau đó chẳng buồn nói một lời mà hắt thẳng ly rượu vang đỏ lên người cô ta.
Cô ta sửng sốt vài giây, sau đó…
“AAAAA… Cô làm cái gì vậy?”
Trang Nại Nại đặt cái ly xuống mặt bàn kêu đánh “chát” một tiếng, “Làm cái gì à? Tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc cô không khách khí với tôi là như thế nào!”
Cô gái kia sửng sốt, sau đó không nhịn được mà hét lên: “Mày, mày, mày.....!!!”
Động tĩnh bên này rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của người khác, Tả Y Y thấy vậy thì nhíu mày bước qua, sau đó kéo cô gái kia lại hỏi: “Hoàng Bích Thanh! Chuyện này là sao?”
Cô gái tên Hoàng Bích Thanh kia thấy Tả Y Y đến thì lập tức òa khóc, “Chị Y Y, cô ta… là cô hắt rượu vào em!”
Tả Y Y nhíu mày nhìn về phía Trang Nại Nại, “Cô làm cái trò gì vậy?”
Rốt cuộc Trang Nại Nại cũng hiểu ra, cái cô tên Hoàng Bích Thanh kia chạy tới là để trút giận cho Tả Y Y.
Thế nhưng người tức giận nhất chẳng phải nên là cô hay sao?
Tư Chính Đình là chồng của cô!
Trang Nại Nại hít sâu một hơi, sau đó nói thẳng giữa lúc mọi người còn đang không hiểu đầu đuôi ra sao, “Tả Y Y, cô quản mấy con chó của cô cho kỹ vào! Nói cho cô ta biết đừng để bản thân bị người khác lợi dụng, còn nữa, đừng có đến trêu chọc tôi!”
Vừa rồi Mino còn đứng nói chuyện với Hoàng Bích Thanh một lúc lâu, thế nên cô còn lâu mới tin chuyện này không có quan hệ gì với Mino!
Trang Nại Nại nói xong thì liếc mắt nhìn đám người xung quanh một vòng, sau đó mới lướt qua Tả Y Y rời đi.
Mọi người đều biết quan hệ của Tả Y Y với Tư Chính Đình không bình thường, thế nhưng suốt bao nhiêu năm qua mà Tư Chính Đình vẫn không chịu thừa nhận hai người họ là người yêu của nhau. Nhưng chỉ cần là những trường hợp cần mang bạn gái thì người bên cạnh anh nhất định sẽ là Tả Y Y.
Lúc này mọi người thấy Tả Y Y không nói gì thì lập tức có người lên tiếng.
“Chà chà, miệng lưỡi đanh đá thật đó!”
“Đúng thế, còn nói đừng đến trêu chọc cô ta nữa chứ, cô ta là cái thá gì vậy?”