Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 363: Tư chính đình, chúng ta ly hôn đi! (3)




Ai cũng biết trưởng bộ phận Mino thích vẽ bản thảo bằng tay, đến bây giờ đưa bản thiết kế ra, chắc chắn cũng đã phải lên ý tưởng từ rất lâu rồi, nếu giờ bảo cô ấy vẽ lại mẫu như lúc trước, chỉ e là rất khó.

Vậy bây giờ bộ phận thiết kế phải làm thế nào đây?

Ngay cả Trương Đình Đình có quan hệ không tồi với Trang Nại Nại, lúc này cũng nhìn cô với ánh mắt đầy chỉ trích.

Những ánh mắt ghét bỏ của người xa lạ là thứ có thể tổn thương lòng người nhất. Vì bọn họ vô tội, sự yêu ghét của bọn họ là thứ có thể khiến người ta cảm thấy được ấm lạnh nhất.

Trang Nại Nại siết chặt tay, nhìn tất cả mọi người trong canteen. Rõ ràng là cô bị vu oan, bị oan uổng, nhưng vì thái độ của cô quá mạnh mẽ, ngược lại làm nổi bật lên sự yếu thế của Lý Lệ.

Lý Lệ khóc lóc, “Trang Nại Nại, cô đền bản thiết kế cho tôi! Cô đền cho tôi! Hôm nay cô không sửa USB lại thì đừng hòng đi!”

“Đúng vậy, cô không được đi!” Đồng nghiệp xung quanh thấy Lý Lệ khóc như vậy thì liền thấy đồng tình, cả đám vây Trang Nại Nại lại.

“Trả bản thiết kế lại cho Lý Lệ!”

“Cái đồ ăn trộm này, hại Đế Hào chưa đủ thảm sao!”

“Xã hội sao lại có loại người suy đồi như cô chứ!”

“...”

Từng câu khó nghe đâm mạnh vào tai Trang Nại Nại, khiến đầu óc cô ong ong, cả người tức phát run. Nhìn đám đồng nghiệp vì chính nghĩa mà nhao nhao lên nhưng thực tế lại không biết gì này, Trang Nại Nại chỉ cảm thấy lòng đầy giận dữ, không có chỗ mà trút ra.

“Câm miệng!”

Trang Nại Nại hét to, tất cả mọi người xung quanh đều bị khí thế lúc này của cô đè ép im miệng lại.

Trang Nại Nại biết, dù cửa phòng Tư Chính Đình ngồi lúc này đã bị đóng lại nhưng anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Cô siết chặt tay rồi đi thẳng đến chỗ để canh, cầm một cái bát to, múc một bát canh đầy rồi mới trở về. Mọi người nhìn hành động quái lạ này của cô, ai nấy đều mở to mắt, không hiểu cô định làm gì.

Trang Nại Nại bê bát đi đến trước mặt Lý Lệ, lấy một chiếc USB trong túi mình ra đưa cho Lý Lệ, rồi nói: “Cầm lấy.”

Giọng nói, khí thế và ánh mắt của cô lúc này đều khiến người khác không dám từ chối, vì thế Lý Lệ đành ngơ ngác nhận lấy, sau đó…

Trang Nại Nại hất thẳng bát canh vào người Lý Lệ.

Bát canh vừa rồi chỉ làm ướt tóc, dính lên quần áo cô ta một chút, nhưng lúc này… Lý Lệ cứ như bị vớt ra từ nồi canh rau, cả người ướt sũng, nhỏ nước.

“Cô làm cái gì thế?” Lý Lệ giận dữ hét the thé lên.

Trang Nại Nại híp mắt lấy USB trong tay cô ta ra đưa cho kỹ thuật viên bên cạnh, “Phiền anh xem giúp cái USB này có bị hỏng không?”

Kỹ thuật viên nhận lấy cắm vào laptop, sau khi kết nối mới nhớ ra, sao anh ta phải nghe lời Trang Nại Nại?

Nhưng đã cắm vào rồi, anh ta bèn xem thử, USB vẫn kết nối bình thường.

Trang Nại Nại nhìn tất cả mọi người ở đó rồi bình tĩnh nói, “USSB của tôi đã bị canh hất thẳng vào nhưng vẫn kết nối được, cô ta chỉ dính lên quần áo một chút đã hỏng? Phiền mấy người cẩn thận dùng đầu óc mà suy nghĩ! Đừng có nói gì nghe nấy! Có biết là đã có rất nhiều người bị dư luận ép chết chưa?”