Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 337: Ai đang hãm hại cô? (5)




Cố Tinh San nuốt lời nói vừa lên tới miệng xuống, nghẹn một lúc mới nói: “Rõ ràng là chị phản bội anh rể, là chị trộm bản thảo thiết kế. Nếu không phải chị trộm thì cái chị cho chúng tôi là cái gì? Là thiết kế chị lấy đại ở đâu đó rồi đưa cho ba sao?”

Một câu nói làm dập tắt lửa giận vừa nổi lên của Cố Đức Thọ. Ông ta nghi ngờ quay đầu nhìn Trang Nại Nại.

Còn biết đâm bị thóc chọc bị gạo?

Hiển nhiên, muốn đấu thắng võ mồm với Trang Nại Nại, Cố Tinh San còn phải tu luyện thêm.

Trang Nại Nại nhìn thẳng Cố Đức Thọ nói, “Nếu tôi lấy bản thảo thiết kế tệ thì nhà thiết kế chính của nhà họ Cố sẽ sửa trên bản thảo thiết kế đó sao? Cố Tinh San, lời cô nói có thể tin không?”

Quả nhiên, Cố Đức Thọ như nghĩ tới cái gì đó.

Cố Tinh San phát cáu, “Chị…”

“Chị cái gì mà chị? Cố Tinh San, có phải cô cảm thấy nếu không có tôi thì cô mới là người kết hôn với Tư Chính Đình, đúng không? Hôm qua, lúc chuyện bản thảo thiết kế bị lộ ra, tập đoàn Đế Hào đã tổ chức họp nội bộ bàn về vấn đề sao chép này. Tư Chính Đình vốn đã ép xuống hết, anh ấy tin tưởng tôi nhưng cô lại chạy đến nhà họ Tư la hét này nọ. Đừng cho là tôi không biết cô có tâm tư gì!”

Nói đến đây, Trang Nại Nại nhìn về phía Cố Đức Thọ, “Có phải nếu tôi ly hôn với Tư Chính Đình thì ông sẽ để đứa con gái bảo bối này leo lên? Ông cho rằng Tư Chính Đình là cái gì? Loại nhan sắc này đến quỷ háo sắc cũng chướng mắt!”

Cố Tinh San nghe câu nói cuối cùng kia thì cả người cứng đờ trong nháy mắt. Cô ta còn nhỏ tuổi nên không kiềm chế được cơn tức, chỉ thẳng Trang Nại Nại mà mắng: “Con tiện nhân, mày nói cái gì? Sao ngài Tư lại chướng mắt tao? Đáng lý ra ngài Tư sẽ kết hôn với tao. Một đứa đi ra từ khu ổ chuột như mày thì có tư cách gì đứng cạnh ngài Tư?”

Bởi vì tức giận nên cả khuôn mặt cô ta đều vặn vẹo, dáng vẻ vừa ghê tởm vừa đáng thương.

Sắc mặt Cố Đức Thọ tái xanh, “Cố Tinh San, im miệng!”

Ông ta từ trên ghế sofa đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Cố Tinh San, “Đứa con gái bất hiếu này, có phải Cố Thị phá sản thì con mới vui vẻ? Không có chuyện gì thì đến nhà chị náo loạn cái gì?”

Nói xong, liền giơ tay vung về phía Cố Tinh San.

Cố Tinh San sợ đến mức hét lên một tiếng, nhảy bắn lên núp sau người Lý Ngọc Phượng, “Mẹ, cứu con!”

Lý Ngọc Phượng ưỡn cổ đối diện với Cố Đức Thọ, “Ông làm gì vậy? Tinh San còn nhỏ, làm sai thì nói cho nó hiểu là được rồi. Động tay động chân cái gì?”

Cố Đức Thọ tức giận run tay, “Làm gì à? Bà xem chuyện tốt của con gái bà làm đi. Bà tránh ra, con bé bị bà chiều hư rồi, căn bản không biết trời cao đất rộng. Hôm nay tôi không dạy dỗ nó thì thật có lỗi với Khuynh Nhan.”

Lý Ngọc Phượng nghe lời này thì càng nóng nảy hơn, “Được lắm! Nếu ông muốn dạy dỗ nó thì dạy dỗ tôi trước đi. Ông muốn đánh nó hả? Vậy ông đánh đi, đánh ở đây này!”

Lý Ngọc Phượng vừa nói vừa chỉ mặt của mình.

Cố Đức Thọ nhìn dáng vẻ chợ búa của Lý Ngọc Phượng mà tức muốn điên. Bàn tay cứng lại ở trên không, nhìn bộ dáng quật cường của Lý Ngọc Phượng, không biết ông ta nghĩ đến cái gì mà từ từ hạ tay xuống.

Lúc này, Cố Tinh San mới khóc ầm lên: “Ba, ba không thể đánh mẹ! Ba không thương con với mẹ nữa sao?”

Lý Ngọc Phượng xoay người ôm lấy cô ta, nước mắt nghẹn ngào nói: “Tôi thấy không phải ông chướng mắt Tinh San mà là ông chướng mắt tôi, vì tôi là trở ngại của ông và con tiện nhân kia. Ông muốn tôi đi? Được, tôi sẽ đi!”