Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 324: Em không muốn ở bên anh nữa! (2)




Tư Chính Đình đột nhiên có cảm giác, trong cuộc tình này anh là một kẻ đáng thương. Anh nhìn Trang Nại Nại, vào giây phút này trong mắt cô toàn là sự xem thường đối với anh. Ánh mắt đó giống như một ngọn lửa đốt cháy sự tỉnh táo cuối cùng của anh. Càng tức giận thì khuôn mặt anh càng hờ hững và nói khó nghe đến mức sau này mỗi khi nhớ lại, anh đều hận không thể bịt kín miệng mình.

“Dựa vào cái gì? Trang Nại Nại, cô cho rằng cô là ai? Đừng quên cô vì ba trăm nghìn NDT mà phản bội tình cảm của chúng ta. Nếu tôi không theo dõi cô, thì ai biết có ngày nào đó cô lại vì ba trăm nghìn NDT mà phản bội hôn nhân của chúng ta?” Nói đến đây, anh cười nhạt, “À mà không đúng, cô đã phản bội rồi! Cô đã trộm thiết kế của Đế Hào, lại còn đổ tội cho TZ!”

Trang Nại Nại nghe đến đây, ngọn lửa tức giận trong lòng liền bùng lên thiêu cháy tất cả, nhất là khi nghe câu nói cuối cùng kia, cô hét to: “Tư! Chính! Đình! Anh có thể không tin em, nhưng em có điểm mấu chốt của mình.”

Điểm mấu chốt?

Tư Chính Đình cảm thấy vô cùng châm chọc, “Vì ba trăm nghìn NDT phản bội tôi, đó không phải là điểm mấu chốt?”

Lại là ba trăm nghìn!

Trang Nại Nại đột nhiên hiểu ra, tất cả đều bắt nguồn từ ba trăm nghìn NDT kia!

Cô không nhịn được nữa, rõ ràng là cô bị oan, dựa vào cái gì mà anh luôn lấy nó ra làm tổn thương cô?

Giọng cô đè nén, run rẩy, bất chấp hậu quả nói: “Tư Chính Đình, em nói cho anh biết, từ trước tới giờ em không hề làm gì có lỗi với anh. Trong hai chúng ta, anh mới là người có lỗi. Ba trăm nghìn NDT đó là số tiền em nên nhận. Đó là tiền mà mẹ anh bồi thường cho nhà em. Em chia tay với anh, không hề liên quan gì đến tiền cả.”

Tư Chính Đình cứng đờ người lại, “Cô có ý gì?”

Trang Nại Nại cúi thấp đầu, cơ thể mỏng manh run nhè nhẹ, bởi vì nhắc tới chuyện cũ mà tâm trạng trở nên kích động. Cô cố gắng ép cơn giận xuống, bình tĩnh nói: “Năm đó em chia tay với anh, không phải vì ba trăm nghìn NDT.”

“Vậy thì vì cái gì?” Lòng Tư Chính Đình run lên, không hiểu sao lúc này trong lòng anh lại xuất hiện hy vọng.

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, hai con mắt đỏ bừng, cô gắng đè nén tâm trạng của mình xuống thấp nhất có thể, “Bởi vì anh không yêu em.”

Anh không yêu cô?

Tư Chính Đình có cảm giác mình như đang nghe câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới, “Tôi không yêu cô?”

Anh không nhịn được hỏi lại, tâm trạng trở nên trống rỗng trong nháy mắt.

Anh giao cả trái tim cho cô, vậy mà vẫn còn chưa đủ yêu cô?

Giọng nói của anh đột nhiên hơi nghẹn ngào, “Tôi không yêu cô thì có liên quan gì tới ba trăm nghìn NDT?”

“Đúng, không liên quan! Em lấy ba trăm nghìn NDT là vì... người đụng mẹ em, hại mẹ em bị tai nạn, chính là mẹ anh!”

Ánh mắt Tư Chính Đình dại ra, “Trang Nại Nại, cô đừng nói lung tung!”

Tuy tính cách Ms. Đinh có hơi quái đản, nhưng bà sẽ không làm ra loại chuyện đó. Bà nuôi anh lớn nên anh hiểu rõ tính cách của bà là như thế nào. Bà sống quang minh lỗi lạc nhưng không tin vào tình yêu nên có thể sẽ làm ra chuyện giả vờ đe dọa Trang Nại Nại. Nhưng chuyện kia thì không thể nào.

Nói lung tung?

Quả nhiên là thế!

Sao anh có thể vì một câu nói của cô mà nghi ngờ mẹ mình?