Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1647: Nắm chặt tay (2)




Con bé này!

Tư Tĩnh Ngọc Tẩy Trang Nại Nại một cái: “Nói linh tinh!”

Trang Nại Nại cười hì hì: “Em đầu có nói sai, hơn nữa đều là con gái với nhau thì chị xấu hổ cái gì?! Chị, chị còn sinh sớm hơn cả bọn em đấy!”

Trong phòng này chỉ có Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi, đều là người đã từng sinh con cũng đã kết hôn nên không có gì phải ngại cả.

Tư Tĩnh Ngọc đỏ rực cả tại, thấy vẻ mặt xấu xa của Trang Nại Nại thì không khỏi bật cười, nói: “Chị thấy em có kinh nghiệm đầy mình đấy nhỉ?”

Quả nhiên Trang Nại Nại thấy thấy thế thì đỏ bừng cả mặt: “Sao chị lại như vậy chứ? Em có ý tốt nghĩ cách cho chị mà!”

Nói rồi cô quay người, đi ra ngoài: “Ai da, để em đi xem có gì cần giúp không?

Tư Tĩnh Ngọc thấy cô chạy ra ngoài thì thầm nghĩ, nhóc con dám đấu với chị sao!

Lâm Hi Nhị sợ Tư Tĩnh Ngọc túm lấy lại mình nên cũng tìm một cái cớ chuồn ra ngoài. Cánh cửa phòng khép lại, Tư Tĩnh Ngọc liên thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng cởi váy cưới ra, cầm lấy bình hút sữa, đang chuẩn bị hành động thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tư Tĩnh Ngọc giật mình hoảng sợ, sau khi thấy người tới là Thi Cẩm Ngôn mới thở phào.

Nhưng nhớ đến lời Trang Nại Nại vừa nói, mặt cô không khỏi đỏ lên: “Anh tới đây làm gì?”

Sau đó vội vàng cầm lấy bình hút sữa: “Em... em dùng cái này là được, không cần anh!”

Thị Cẩm Ngôn kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười, nói: “Anh đến xem có còn cái gì cần chuẩn bị nữa không, tiện thể nói cho em biết hôn lễ sẽ bắt đầu vào lúc mười hai giờ. Đến lúc đó em sẽ vào lễ đường cùng với hai bé phù dâu”

Tư Tĩnh Ngọc: “.”

Cô xấu hổ, nghĩ đến chút suy nghĩ xấu xa của mình thì cả mặt lại đỏ bừng lên.

Cô vừa mới nghĩ cái gì vậy chứ? Lại còn cho rằng Thi Cẩm Ngôn qua đây giúp cô...

Nhưng Thị Cẩm Ngôn lại bước tới gần Tư Tĩnh Ngọc, khom người xuống.

“Nhưng mà em có chắc là thứ này dùng tốt hơn anh không?”

Ngay sau đó, ngón tay của anh nhẹ nhàng đẩy bình hút sữa một cái.

Gò má của Tư Tinh Ngọc muốn cháy luôn rồi: “Anh..”

Cái người này thật xấu xa, sao có thể nói trắng ra như vậy chứ?

Đến cuối cùng Tư Tĩnh Ngọc dùng cái gì để giải quyết vấn đề của mình thì chỉ có hai người họ biết, thế nhưng lúc Thị Cẩm Ngôn ra khỏi phòng thì rõ ràng cười như vừa được ăn mật.

Tư Tĩnh Ngọc trong phòng lộ vẻ xấu hổ, xinh đẹp một cách kì lạ.

Cô đang chỉnh lại váy cưới thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Tư Tĩnh Ngọc xách váy đứng lên mở cửa phòng rồi sau đó ngây người.

Người đến không ai khác chính là ba mẹ của Diều Đằng.

Hai ông bà mặc lễ phục, cầm thiệp mời trong tay, họ cũng được mời tới dự buổi hôn lễ này.

Tư Tĩnh Ngọc thấy hai người họ thì khóe mắt cay cay, nghẹn ngào thốt lên: “Bác trai, bác gái!”

Mẹ Diều khẽ mỉm cười, gật đầu rồi nhìn vào bên trong: “Hai bác có thể vào nói vài câu không?”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu rồi tránh đường, để hai người đi vào.

Mẹ Diêu ngồi trên ghế sô pha nhìn Tư Tĩnh Ngọc rồi cảm thán: “Diệu Đằng nhà bác từ nhỏ đã thích cháu, bác cũng thích cháu, không để tâm chuyện nhỏ nhặt lại phóng khoáng! Bác còn nghĩ đợi đến khi hai đứa lớn sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa, phải làm thật to để cả Bắc Kinh này đều biết... nhưng mà nhà bác không có cái phúc này...”