Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1629: Kết cục bi thảm của bạch nguyệt (26)




Dù sao Bạch Nguyệt cũng chẳng có bao nhiêu tiền, huống hồ trong thôn cũng chẳng có nhà dư nên bây giờ

mấy người bọn họ chỉ có thể ở trong một phòng. Tân Tân bị Bạch Nguyệt đặt nằm trên chiếc giường gạch lạnh lẽo, không ai chú ý đến thằng bé.

Bé Lười nói một lúc khiến Bạch Nguyệt chú ý, đứng bật dậy, “Bé Lười, mày đang nói gì thế hả?”

Bé Lười lập tức le lưỡi với cô ta, “Cháu chỉ nghe ngóng giá thị trường một chút thôi mà. Cháu chỉ muốn cho hai chú thấy bán cổ đi thì được nhiều hơn, hay bán chúng cháu được nhiều hơn thôi!”

Bạch Nguyệt cau mày, cảm thấy thằng nhóc này tuy chưa được mấy tuổi nhưng lại rất mưu mô, nó đang châm ngòi bọn họ.

Nhưng thằng bé cho rằng hai tên du côn này được cô ta tìm một cách tùy tiện sao?

Bạch Nguyệt cười lạnh, “Tao thấy mày vẫn nên lo cho bản thân trước đi! Tốt nhất là mày nên cầu xin tạo, để tạo bán máy cho người nào tốt lành một chút!”

Bé Lười mở to mắt ra nhìn, sau đó chỉ nghiêng đầu chứ không nói gì nữa.

Tí Nị ngồi bên cạnh bèn hỏi, “Cậu chủ, sao cậu không nói gì nữa?”

Bé Lười thở dài: “Anh sợ hỏi tiếp thì cô sẽ áy náy. Dù sao cũng lớn như vậy rồi mà còn thua một đứa trẻ”

Bạch Nguyệt nghe mà thấy nực cười, nhưng Bé Lười lại tỏ vẻ đau đầu, nói tiếp:

“Anh đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe thủng săm, chắc chắn có thể bán được giá cao, nhưng cổ thì...”

Cậu bé nhìn Bạch Nguyệt từ trên xuống dưới.

Bạch Nguyệt vô thức đứng ưỡn ngực, thẳng lưng, cảm thấy thằng bé này liếc nhìn mình mà cứ như đang đánh giá một món hàng, khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

Sau đó, Bé Lười lại nói tiếp, “Nhưng cô thì đã xấu thì thôi đi, lại còn thổi thế này...”

Bạch Nguyệt: “!!!”

Bé Lười quay lại hỏi người bên cạnh, “Bác gái ơi, cô đáng giá bao nhiêu tiền?”

Trong thôn có rất ít người biết tiếng phổ thông, nhưng trùng hợp là người phụ nữ mang cơm đến đã từng học mấy năm nên biết nói một chút, vì thế nghe cậu bé nói vậy thì bật cười: “Một cô vợ ở thôn của bác giá tám nghìn tệ! Bình thường một nhà phải gom góp mấy mấy năm mới mua được một cô vợ tốt đấy!”

“Đắt vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi, cưới vợ về là để sinh con. Bọn bác đang yên đang lành, mua trẻ con làm gì? Chẳng bằng mua một cô vợ về để sinh con. Mua một đứa con cũng phải mất bốn nghìn NDT rồi!”

“Nhưng cô này thối như vậy mà!”

Bạch Nguyệt: “...”

Người phụ nữ kia cũng đùa với cậu bé, “Vậy thì bảy nghìn! Có nhà ai mà không thích các cô gái thơm tho chứ?”

Mọi người: “...”

Bé Lười lại ngẫm nghĩ, “Nhưng cô ấy ác ôn như thế, lại còn xấu nữa”

Bạch Nguyệt tức đến phát run, nhưng lại cảm thấy so đo với một đứa trẻ thì lại quá nực cười.

Người phụ nữ kia nói tiếp, “Vậy thì sáu nghìn. Người trong núi bọn bác cưới vợ là để sinh con thôi mà.”

Bé Lười lại giật mình, “Nhưng sau này cô ấy không sinh con được nữa!”

Người phụ nữ kia liền tỏ vẻ kinh ngạc, “Vậy thì không được rồi, chỉ sợ hai nghìn NDT còn chẳng có ai muốn mua cô ta. Không sinh được con, không làm được việc thì mua cổ ta làm gì? Trừ khi là có con trai nhà ai muốn mua vợ về làm ấm giường! Những kiểu vợ như thế thì cũng chẳng đáng mấy xu!”

Bé Lười liên hiểu ra, “Thấy chưa, anh nói cô không đáng tiền mà!”