“Nói cái gì?” Báo kích động giơ súng lên: “Nói gì cũng vô dụng! Người tao yêu đã chết! Mày giết cô ấy! Tao phải trả thù, phải trả thù cho cô ấy!”
Báo nói đến đây thì cả người đã rơi vào trạng thái điên cuồng, trên trán gã có một vết thương, mặt cũng bị mảnh thủy tinh của rách vài vết, khuôn mặt đầm đìa máu me trông giống như ác quỷ.
Diều Đằng vẫn bình tĩnh nhìn, sau đó chỉ về phía Thị Cẩm Ngôn đang chĩa thẳng súng về phía Báo: “Anh bình tĩnh lại đi, súng không có mắt đầu, thấy không? Đó là đồng sự của tôi, một tay súng thiện xạ! Anh cảm thấy anh nổ súng nhanh hơn hay là anh ta nhanh hơn?”
Vừa dứt lời, Báo cũng cảm thấy hơi hoảng, súng trong tay gã nhắm thẳng về hướng Thi Cẩm Ngôn: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Nhưng nghĩ đến những gì vừa nghe, Báo vội vàng quay đầu lại, họng súng nhắm thẳng vào Diêu Đằng rồi hô: “Bỏ súng xuống, không tao giết nó!”
Thi Cẩm Ngôn híp mắt lại rồi liếc mắt với Diều Đằng, hùa theo: “Bỏ súng xuống thì mày còn đường sống, bằng không mày toi rồi!”
Báo điên lên: “Nó giết người tạo yêu! Tao phải trả thù cho cô ấy!”
Thi Cẩm Ngôn cười khẩy: “Thường Hinh Dư cố ý giết Trương Trác, lại còn vu oan cho người khác, chúng tôi đang thi hành công vụ”
Anh nói đến đây thì để ý thấy Diêu Đằng chậm rãi tiếp cận Báo hơn một chút.
Thị Cẩm Ngôn thu mắt, cẩn thận nhìn Báo.
Báo nghe vậy giận điên: “Thi hành công vụ cái đầu mày! Chúng mày đều cá mè một lứa, táng tận lương tâm! Trương Trác vứt bỏ vợ con đã đáng chết rồi! Chúng mày thì biết cái gì? Chúng mày có biết cảnh sát biểu nhìn có vẻ thiết diện vô tư này thật ra là hạng người gì không? Nếu chúng mày biết việc hắn đã làm thì đó mới gọi là kinh tởm! Hắn cố ý giết Thường Hinh Dư để cô ấy không nói ra được bộ mặt thật của hắn!”
Báo tức đến run người.
Thị Cẩm Ngôn cười khẩy: “Chúng tôi chỉ thừa nhận chứng cứ, Thường Hinh Dư chính miệng nhận mình giết người, cô ta bị bắt cũng bị tử hình thối! Còn về chuyện anh nói.”
Thi Cẩm Ngôn khựng lại một chút, liếc Diều Đằng rồi bình tĩnh nói tiếp: “Anh có thể nói cho tôi biết, tôi có thể khởi tố anh ta! Diều Đằng cũng không thể một tay che trời được, chỉ cần anh nói thật tôi sẽ cho người điều tra!”
Báo Tư nghe vậy, trong mắt lập tức co rụt lại.
Thi Cẩm Ngôn cho người ta cảm giác trầm ổn, khiêm tốn, gương mặt anh tuấn lại có cảm giác nhã nhặn khiến người ta cảm thấy những gì anh nói có thể tin được.
Lúc này Báo đã dao động rồi.
Gã chỉ là một tên côn đồ, mấy chuyện giết người này làm gì có gan làm?
Thế nhưng suy nghĩ kia chỉ chợt lóe lên rồi gã đã tỉnh ngộ lại, bàn tay cầm súng lại càng trở nên kích động hơn: “Mày đừng có gạt tao! Đừng hòng gạt tao! Tao đâu có ngu, chúng mày đều là lũ bao che cho nhau! Tao không tin chúng mày!”
Nếu như lúc bình thường chỉ ngay trong lúc gã do dự Diều Đằng đã xông lên cướp súng rồi.
Thế nhưng lúc này Diêu Đằng vẫn đang bị choáng đầu, thân thủ không bằng lúc trước nên một cơ hội tốt như vậy lại không nắm được.
Báo tỉnh táo lại thấy Diều Đằng chỉ cách mình có ba bước lại càng hoảng sợ hơn, hành động này đã chọc giận gã rồi!