MỚI (4)
Cô nhìn thức ăn bày trên bàn, biết chúng cũng trị giá rất đắt nên lưỡng lự một chút.
Tân Tân nãy giờ đã phải nhìn Tư Tĩnh Ngọc và Diệu Đằng vui vẻ ngồi kia ăn cơm, còn mình thì cô đơn ngồi bên này, bèn vẫy tay với cô, “Mẹ ơi, mau qua đây đi!”
Thấy thế, Tư Tĩnh Ngọc bèn đứng dậy nói với Diều Đằng: “Em đi xem thằng bé!”
Tư Tĩnh Ngọc bước đến, thấy Tân Tân cười nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống bên giường bệnh rồi nói: “Mẹ, mẹ nếm thử mì ba nấu đi. Ba nấu ngon cực luôn! Trước đây con thích ăn mì mẹ nấu nhất, sau này mẹ không nấu cho con nữa, ba liền bắt đầu nấu cho con ăn!”
Nói rồi, Tân Tân lại gắp mi cho vào miệng.
Thi Cẩm Ngôn vội vàng lấy bát ra, lấy sẵn mì rồi đưa cho Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc cau mày, không có ý định nhận bát. Lúc này, Tân Tân ngẩng đầu lên, lấy đũa đưa cho cô: “Mẹ, mau ăn đi!”
Trong ánh mắt đầy chờ mong của Tân Tân, Tư Tĩnh Ngọc không tài nào từ chối nổi, chỉ đành nhận đũa rồi ăn vài miếng.
Tân Tân lại chỉ huy Thị Cẩm Ngôn: “Ba, ba lấy cho mẹ ít canh đi. Con thích ăn canh này nhất, mẹ nếm thử một chút được không?”
Tư Tĩnh Ngọc từ bé đã thích ăn nấm, Tân Tân được thừa kế sở thích này từ cô.
Thị Cẩm Ngôn lại ân cần múc một bát canh nấm đưa cho cổ, Tư Tĩnh Ngọc cũng không từ chối.
Thi Cẩm Ngôn lấy đồ ăn cho Tư Tĩnh Ngọc xong xuôi mới ngồi xuống ăn cùng bọn họ.
Dù Tư Tĩnh Ngọc đã nói sẽ không ở bên anh nữa, nhưng lúc này, thấy cô ăn mì anh nấu, dịu dàng nhìn Tân Tân, anh thấy cả nhà ba người bọn họ cực kỳ hòa thuận, vui vẻ và ấm áp.
Nghĩ vậy, Thi Cẩm Ngôn lại quay sang nhìn Diều Đằng, thấy anh ta đang vùi đầu chăm chú ăn cơm, không ai thấy rõ được vẻ mặt của anh ta. Chỉ có anh ta biết, một bản đồ ăn sơn hào hải vị lúc này nhạt nhẽo đến nhường nào. Anh ta không nhìn cảnh một nhà ba người kia, nhưng vẫn biết trong phòng này anh ta mới là người thừa.
Nghĩ vậy, Diêu Đằng bỏ đũa xuống, đứng dậy nói, “Tĩnh Ngọc, anh về trước đây”
Tư Tĩnh Ngọc nghe thế vội buông đũa xuống, “Để em tiễn anh”
Vẻ mặt mất mát của Diều Đằng lập tức vui vẻ trở lại, ánh mắt đang ủ rũ cũng sáng ngời hẳn lên.
Thi Cẩm Ngôn đang ăn cơm thì ngừng lại, đưa mắt nhìn hai người họ đi ra ngoài.
Thấy họ ra ngoài rồi, Tân Tân lén nói: “Ba, ba phải cố gắng lên, mẹ có nhiều vệ tinh lắm!”
Thị Cẩm Ngôn: “...”
Thi Cẩm Ngôn lắc đầu, đang suy nghĩ xem bọn họ ở ngoài đó nói gì thì thấy Tư Tĩnh Ngọc và Diều Đằng quay lại, phía sau có mấy người đi theo.
“Tân Tân!”
“Anh Tân Tân!”
Bé Nháo và Bé Lười lon ton chạy vào phòng bệnh. Thấy hai bé, Tân Tân mừng ra mặt, “Anh đang ăn mì, hai đứa có muốn ăn không?”
Thời gian qua, một mình Tân Tân nằm viện rất buồn tẻ. Đinh Mộng Á không biết phải tiếp xúc với đứa cháu ngoại từ trên trời rơi xuống này thế nào, trong lòng thì thương thằng bé vì bà đã từng tỏ thái độ không tốt với nó nên nghĩ có thể Tân Tân không thích bà, bèn thường xuyên đưa hai đứa nhóc này đến chơi với thằng bé.
Vì thế Tân Tần dần thân quen với Bé Lười và Bé Nháo. Bé Lười nghe nói đến mì thì mắt sáng lên, vội xông vào, thấy Thi Cẩm Ngôn trông lại càng sung sướng hơn nữa: “Bác ơi, bác, cháu và anh trai làm nhiều thuốc mỡ lắm này, bác có mua nữa không?”
Thi Cẩm Ngôn: “!”